21 Hai người ở mỏm đất cứng ấy tốn mất ba ngày, trong thời gian đó có hai chiếc máy bay tìm kiếm bay qua, luôn lượn quanh ở tầng thấp, nhưng không hề phát hiện ra hai bọn họ.
22 Cố Hải từ nghĩa trang trở lại, liền về thẳng nhà. Cố Uy Đình đang ngồi chờ trên ghế sofa, còn Khương Viên thì đang nấu ăn trong bếp. Cố Hải bước vào, vẻ mặt Cố Uy Đình liền thay đổi, ánh mắt hướng về phía Cố Hải, gương mặt thất sắc, người dính đấy bùn đất, suýt nữa nhận không ra.
23 Cố Hải cau mày, ngoài mặt như đang chăm chú xem văn kiện, nhưng lòng không biết đã bay đến nơi đâu. Mình với Bạch Lạc Nhân rốt cuộc tại sao lại như vậy? Mình bên này cũng đã hủy hôn, cậu ta bên kia cũng đã chia tay, mọi hiểu lầm cũng đã hóa giải, đáng lẽ giờ phải đang ở cạnh nhau mới đúng.
24 Sau đó tình cảnh không cần nói cũng biết, thủ trưởng và tổng giám đốc ở trong phòng hoàn toàn vứt bỏ hình tượng mà đánh nhau, kết quả thủ trưởng thắng.
25 Cố Hải từ trong thang máy bước ra, từng bước từng bước một đi về phía Bạch Lạc Nhân. Cửa vừa mới nãy còn nhiều người ra vào, bỗng chốc liền yên tĩnh, mấy nữ nhân viên nhanh chóng tìm đường, sau đó phân tán thành tám hướng bỏ đi.
26 Cố Hải đưa chân đạp lên cửa một phát, xoay người đem Bạch Lạc Nhân đè trên tường, triền miên không dứt. Sau lưng Bạch Lạc Nhân là mặt tường lạnh lẽo, phía trước ngực lại nóng rực.
27 Cố Hải kéo nửa người trên của Bạch Lạc Nhân ôm lấy, điên cuồng hôn lên đôi môi mỏng, những nụ hôn mãnh liệt tựa như cuồng phong vũ bão. Bạch Lạc Nhân không thể điều chỉnh lại nhịp thở, chỉ đành như vậy chịu ngạt khí, hưởng thụ tình cảm và yêu thương sâu đậm mà Cố Hải truyền tới.
28 Cố Hải sáng sớm đã phải đến công ty, đến giữa trưa thì trở về, Bạch Lạc Nhân vẫn đang ngủ. Bữa sáng hắn chuẩn bị cho cậu trước khi đi cũng chưa ăn, Cố Hải đành phải đổ tất cả, làm lại một ít cơm trưa.
29 Bạch Lạc Nhân trở về ký túc xá sớm hơn một ngày, Cố Hải cũng cùng hắn trở lại, hai lần trước tới đây so với lần này thật sự rất bất đồng. Lúc này Cố Hải bước vào khu ký túc xá, không cần nhìn sắc mặt của Bạch Lạc Nhân, đem cậu xách ra ngoài.
30 Editor: PhuongAnhCrazy Suốt một buổi chiều, Bạch Lạc Nhân bận rộn trong một chiến cơ đã được cải trang, vội đến mức nước cũng không kịp uống. Lúc vào mặt trời đã lên cao, lúc ra trời đã tối đen.
31 Translator: NguyenAnh Beta: PhuongAnhCrazy Bạch Lạc Nhân đi sang khu kí túc của binh sĩ, đứng trước cổng hô lớn, "Tất cả nhanh nhẹn lên cho tôi!" Một binh sĩ rồi lại một binh sĩ lao ra từ kí túc đi ngang qua Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân cùng vài người cuối hàng ngũ chạy về phía sân huấn luyện.
32 Editor: Phương Thúy Beta: Phuonganhcrazy Bạch Lạc Nhân mới ăn được nửa gói mì ăn liền, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng cửa xe. Ngẩng cổ ra bên ngoài nhìn thử, hóa ra là Cố Hải.
33 Editor: Phương Thúy Beta: PhuongAnhCrazy Đến sân huấn luyện, gương mặt âm trầm khủng bố kia lại xuất hiện. Chu Lăng Vân chắp tay sau lưng tiến lên đứng trước đội ngũ, ánh mắt tiêu điều xơ xác nhìn từng những khuôn mặt đều mang vẻ khẩn trương phía dưới.
34 Editor: PhuongAnhCrazy Lần này Cố Hải đi công tác chỉ dẫn theo Diêm Nhã Tĩnh, vừa xuống máy bay thì trời đã tối. Tiếp viên dẫn Cố Hải và Diêm Nhã Tĩnh đến khách sạn, kết quả đến rồi mới phát hiện ra, hai người bị xếp vào một phòng đôi vô cùng xa hoa.
35 Editor: hoaxuongrong Xem ra, chúng ta phải hạ trại ở tại đây. . . . . . Bạch Lạc Nhân âm thầm thầm nghĩ, Chu Lăng Vân đưa mọi người ra ngoài luyện binh, trong lòng khẳng định nắm chắc mười phần là sẽ thất bại.
36 Editor: hoaxuongrong Trời đầy mây tại sa mạc Gobi (Mông Cổ), nơi nơi đều là tử khí trầm trầm, đất cằn ngàn dặm, bao phủ một tầng khủng bố âm trầm. Một trận tĩnh mịch qua đi, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng sấm rền vang như gầm rú, một chùm ánh sáng màu đỏ phá tan tầng mây, mở màng cho “cuộc chiến”.
37 Editor: hoaxuongrong Đêm khuya, Cố Hải gõ cửa phòng Diêm Nhã Tĩnh. Diêm Nhã Tĩnh vừa tắm rửa xong, đang sấy tóc, nghe được tiếng đập cửa, không khỏi ngẩn người.
38 Editor+ beta: baotri1998 Cố Hải trở lại phòng bệnh , Bạch Lạc Nhân đang ngủ say, Cố Hải mở miệng lên tiếng chất vấn còn kiên nhẫn đi trở về. Cho dù không bị thương nặng, coi như là hù dọa mình, nhưng bây giờ thấy bộ dáng chật vật vì đau nhức, cũng không thể cho là giả bộ ? Cố Hải lần nữa nằm bên cạnh Bạch Lạc Nhân, xoay người làm ra động tĩnh rất lớn, nhưng Bạch Lạc Nhân vẫn không phát hiện.
39 Edit: baotri1998 Bạch Lạc Nhân trong lòng căng thẳng, ánh mắt vì thế tập trung trên mặt Cố Hải. "Cậu thật muốn biết a?" Cố Hải bất thình lình vứt ra hai chữ, "Dư thừa!" "Vậy cậu hứa trước với tôi, cậu đừng tức giận.
40 Edit: baotri1998 "Sao cậu lại tới?" Bạch Lạc Nhân ngắt lời nói Lưu Xung, bởi vì hắn ý thức được Lưu Xung nói thêm gì đi nữa đoán sẽ thật rắc rối.