1 Cố sự phát sinh trong một thế giới vô danh. Thế giới này chứa đựng trong mình rất nhiều sinh vật huyền bí và ma pháp. Chia làm hai đại lục Đông và Tây.
2 CHƯƠNG 1
Hoa Phi Thất, Tường Phượng Tộc, năm nay tròn 18 tuổi, thân cao 1m68, thể trọng 85kg, đủ để áp một con…con voi. Ấn tượng để lại cho người khác chỉ có thể diễn tả bằng một chữ – phì.
3 CHƯƠNG 2
Xuân Phong Lâu chính là thanh lâu nổi danh nhất thành, tú bà không biết là từ phương nào đến đây, chỉ biết người họ Tiêu, bởi vì rất đẹp, mọi người đều gọi nàng là Tiêu mỹ nhân.
4 CHƯƠNG 3
“Tiêu lão bản gần đây có khỏe không?”
Thanh âm thanh thúy nhưng làm cho Tiêu mỹ nhân toàn thân dựng tóc gáy. Nàng lấy lại tinh thần, nữu mông tiến lại gần.
5 CHƯƠNG 4
Tiêu mỹ nhân uy phong lẫm lẫm đứng giữa phòng, tay trái cầm cây búa nhỏ, tay phải thủ thế giữa không trung như muốn trợ uy.
“An tĩnh an tĩnh, vị trên lầu là Tương Tương cô nương, là đối tượng đấu giá đêm nay của chúng ta.
6 CHƯƠNG 5
Bên này, trong bóng tối, Hoa Phi Thất chợt nhận thấy một hồi yên lặng khác thường, thân thể mềm nhũn ngã xuống, đầu óc rơi vào mê cảnh tự thực tự huyễn, lâng lâng không rõ ở nơi nào.
7 CHƯƠNG 6
Hạ nhân Ân gia nghĩ có điểm không tầm thường, trời con chưa hừng đông, đại thiếu gia ngày thường ưu nhã cao quý của bọn họ lại mạnh bạo mở đại môn, một thân chật vật, mặt mày đen tối, còn dẫn theo hai người.
8 CHƯƠNG 7
Hoa Phi Thất thật là một người lạc quan. Tuy việc hậu đình bị hạ độc thủ đối với hắn là một đả kích rất lớn, thế nhưng cắn răng một cái, xem như là bị chó cắn một miếng đi.
9 CHƯƠNG 8
“Câm miệng! Đừng thảo luận việc này ở đây. ” Hoa Phi Thất nhảy dựng lên như bị hỏa thiêu, nhanh tay che miệng Mông Nghi, ngăn y tiếp tục phát ngôn.
10 CHƯƠNG 9
Thời gian trôi qua thật nhanh, ba tháng thời gian trong chớp mắt đã qua.
Nguyên tưởng rằng ngay sau đám hỏi Ân Lâm sẽ lập tức hạ thủ với Hoa gia, nhưng hơn ba tháng, hai nhà hoàn toàn không có động tĩnh.
11 CHƯƠNG 10
Tộc từ của Tường Phượng tộc nằm ở ngoại ô Thất Phượng Sơn, cây cối xanh um tầng tầng lớp lớp vây quanh, bên cạnh là Phượng Minh Tuyền quanh năm chảy xuống nước suốt ngọt lành, đình thai lầu các, tiểu kiều lưu thủy, ôn nhu uyển chuyển.
12 CHƯƠNG 11– Ai làm cho cục cưng to bụng?
Trong sương phòng của từ đường, Hoa gia từ trên xuống dưới vây quanh Hoa Phi Thất đang mê man. Mông Nghi bởi vì là ngoại tộc cho nên bị giữ lại bên ngoài từ đường lo lắng chờ đợi.
13 CHƯƠNG 12 – Mong muốn mối tình đầu
Hoa Phủ
Hoa Phi Thất tỉnh lại, đập vào mắt là một cảnh tượng quỷ dị như sau:
Mông Nghi như hiếu tử quỳ trước giường, ân cần châm trà rót nước lau mồ hôi đút thuốc, trên mặt ngoại trừ những vết bầm và vết cào kì quái ra còn có kiểu cười như mưu đồ xấu thành công.
14 CHƯƠNG 13: Ân phủ Lâm phủ: quyết định
Ân phủ
“Mang thai?” Tay Ân Phượng Trử run lên, chén trà cẩm thái lam tốt nhất cũng bị ném xuống đất vỡ tan tành.
15 CHƯƠNG 14: Ân Tiêu liên minh: toàn bộ là trư
Tiêu mỹ nhân nhìn thiệp hồng trước mặt tâm tình phi thường khó chịu, nàng thất tình. Thân thân mà nàng nhắm vừa bị hùng (gấu) đoạt mất.
16 CHƯƠNG 15
Tiểu hài tử Hoa gia quả nhiên là con gián đánh mãi không chết. Mặc dù không phải là hôn sự Hoa Phi Thất mong muốn, nhưng hắn vẫn tiếp nhận sự thật này rất tốt.
17 CHƯƠNG 16
“Tiểu mỹ nhân”, thấy người quen đi vào, Hoa Phi Thất vui vẻ cười, đang muốn tiến lên bắt chuyện. Tay trái bị nắm gắt gao, nhìn lại sắc mặt Mông Nghi đã trắng bệch, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
18 CHƯƠNG 17– Lao ngục tai ương
Huyết sắc dần thối lui khỏi gương mặt của Hoa Phi Thất. Khuôn mặt tái nhợt khiến Mông Nghi vô cùng lo lắng.
Tiêu mỹ nhân là ai? Là tú bà của Xuân Phong Lâu, có sóng gió nào mà chưa thấy qua? Am hiểu nhất là sát ngôn quan sắc (thăm dó ý tứ qua lời nói và sắc mặt), nàng thấy sắc mặt Hoa Phi Thất đột biến, trong lòng nhất thời minh bạch hắn đang cố kỵ chuyện gì.
19 CHƯƠNG 18
Sau lưng đôi phu thê.
Ân Phượng Trử ngồi trong đại sảnh cả ngày. Từ sáng sớm cho đến lúc sao đầy trời. Gã không phải kiểu người ngồi không tiêu tiền, đại bộ phận sinh ý của Ân gia đều do gã quản lý.
20 CHƯƠNG 19
Cùng đêm, khi Ân Phượng Trửđ ang làm mộng đẹp, Hoa Phi Thất lại cô chẩm nan miên. Hắn một mình một người ngồi trên giường trong tân phòng, chậm rãi vuốt ve hai chân trướng đau.