1 Đêm mưa như trút nước.
Đây là một thôn trang nhỏ cạnh bờ biển, có đông đúc mấy cũng chỉ hơn 10 hộ gia đình, một khi đụng phải một buổi tối thủy triều dâng cùng mưa to xối xả này, mọi nhà lại càng đóng chặt cửa sổ.
2 "Láo!" Giản Tam Sinh ném bức ảnh lên bàn, ngậm điếu thuốc cau mày đi trở về bên sofa, đặt mông ngồi xuống, cả người nhất thời chôn vào giữa chất len dạ mềm mại.
3 Dựa lưng vào cạnh cửa tàu điện ngầm, Giản Vô Tranh cầm trên tay một phần bản đồ Trung Quốc gấp thành cỡ vừa, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm chữ lớn chữ nhỏ chi chít phía trên, thỉnh thoảng bị người bên cạnh đụng trúng, cũng không có chút phản ứng nào, như cũ cẩn thận tìm kiếm trên tấm bản đồ những thông tin có liên quan đến "Thôn Uế Đầu", thỉnh thoảng còn dùng bút đánh dấu ra những chỗ mình cho rằng hữu dụng.
4 "Thật đúng như em đoán. " Ngồi trên sofa, điếu thuốc trong tay Giản Tam Sinh dập trên gạt tàn, cười gian trá mà giảo hoạt, nhìn hai thằng nhóc ngốc sờ sờ ngồi đó nói: "Tảng đá kia quả nhiên không phải thứ bình thường.
5 Giản Tam Sinh sau khi đáp lại, nhóc đen kia càng thêm nhiệt tình, một bên ý bảo mọi người theo nó ra xe, một bên liên tiếp quay đầu lại cười nói: "Nhị gia khó được đến một lần, Thải Đầu trong nhà đã sớm có chuẩn bị, lần này xin mời ngài đến thôn một chuyến.
6 Sâu bên trong mộ thất yên tĩnh, Giản Vô Tranh mang theo đèn pin mắt sói sáng tối biến ảo bất định thừ người ra đứng đó, đèn pin đã sắp hết điện, ngọn đèn màu vàng u ám chiếu không được xa lắm.
7 Nghe vậy, Giản Vô Tranh và Lăng Mộ đều thoáng sửng sốt, không ngờ tới sự tình sẽ như vậy, không thể làm gì khác hơn là khó xử liếc mắt nhìn nhau, sau đó vặn nắp bình yên lặng uống nước.
8 Bên tai tràn ngập tiếng khóc xướng phong tình của dân tộc thiểu số vẫn còn tiếp tục, đám người Giản Tam Sinh đã không còn rảnh rỗi thưởng thức nữa, bốn người một ngao trên đường đất gập ghềnh lồi lõm trong thôn, đuổi sát "Tôn Đại Hồng" đang hốt hoảng chạy trốn không tha.
9 Thôn Hòa Tuế vào ban đêm, có một loại ma lực đặc thù, giống như hố đen sâu không thấy đáy vậy, dùng cơn sóng dữ thâm trầm yên tĩnh của nó cuốn người vào trong vòng xoáy im ắng nọ.
10 Hình dáng như thứ yêu tà nọ vừa động như vậy, nhất thời làm cả bốn người đứng bên cạnh đống xác sống lưng phát lạnh da đầu tê dại, ai cũng đoán không được thứ kia sẽ tiếp tục làm ra chuyện gì, chỉ có thể đề cao cảnh giác ở mức độ cao nhất, làm ra tư thế phòng ngự, ứng phó thủ mộ thú đột ngột tập kích.
11 Sự tình tới đột ngột, trong lúc gấp gáp Giản Tam Sinh cũng không đưa ra quyết định gì lớn, chỉ có thể gọi mọi người cùng nhau di chuyển vật dụng trong nhà, chắn đám Lôi Công Quỷ này một chút, nếu không một khi để chúng nó xông vào cửa rồi, không chừng Mai Hồng và mẹ già của cô, cả bốn người họ đêm nay cũng phải nằm lại ở chỗ này.
12 "Thôn này bản thân chính là một bố cục. " Đứng trên sườn đất nhỏ đầu tây của thôn, Lăng Mộ thêm trên trận đồ quỷ dị dưới chân một bút cuối cùng, tiếp đó tùy ý phủi tay hai cái, đứng dậy nói: "Dựa vào âm dương song bích làm nguyên mẫu, thiết kế một trận Nhật Nguyệt Càn Khôn phối hợp chặt chẽ thôn cùng mộ xa, để người trong thôn qua các thế hệ đều thủ hộ mộ này, bố cục mộ dưỡng người.
13 Nữ thi thình lình cử động điên cuồng, rất nhanh hấp dẫn sự chú ý của ba người còn lại, mọi người kinh ngạc nhìn một bộ thi thể trần trụi ngâm đến hoàn toàn biến dạng, ở trước cửa hốc bị đập bể của nhĩ phòng giãy dụa thân thể mềm nhũn không xương cố gắng chui vào trong, động tác vô cùng kịch liệt khuấy tung nước biển vốn đã không sạch sẽ gì trong mộ thất càng thêm đục ngầu.
14 "Vô Tranh. " Thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai, Giản Vô Tranh chậm rãi mở mắt, phát hiện mình đã được đưa đến trên một bệ đá, mà đang thấp giọng gọi tên mình, chính là người cậu hao hết trăm cay nghìn đắng ra khơi tìm kiếm.
15 (Quỹ là một loại lễ khí quan trọng đứng hàng thứ hai sau đỉnh thời Đông Chu, hình dạng tương đương với đỉnh. )
"Thành, Thành lão hổ?!" Nhìn Thành Nhạc và Huyền Vũ mang theo thi rối đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lăng Mộ giật mình há hốc mồm, nói chuyện cũng không lưu loát: "Anh, các anh tại sao lại ở đây?"
"Thế nào, Thanh Long có thể ở đây, tôi lại không thể?" Nở nụ cười có chút tự giễu, Thành Nhạc vài bước đi tới trước mặt Lăng Mộ, đưa tay nâng cằm hắn lên, buộc khuôn mặt nhỏ nhắn nọ nhìn mình, sau đó cúi xuống bên đôi môi mỏng khẽ nhếch kia cắn một cái, thấp giọng nói: "Còn thế này là thế nào đây, mỗi lần nhìn thấy tôi đều sợ thành như vậy, tôi còn có thể ăn cậu sao?"
"Aiz, đừng làm rộn đừng làm rộn, nhiều người ở đây đó!" Sắc mặt ửng đỏ tránh né vuốt hổ, Lăng Mộ dùng đèn pin tùy tiện gõ hai cái trên tay Thành Nhạc, muốn để gã buông mình ra, nhưng trong lúc vô tình lại chiếu đến mặt đối phương, vội vàng cuống quít kêu to: "Oa má ơi, lão hổ, mặt của anh cũng biến thành như vậy rồi!"
Một tiếng gào to này của hắn, ánh mắt mọi người đều lập tức tập trung tới mặt Thành Nhạc.
16 Đường hẹp kéo dài dốc xuống phía dưới, không gian bên trong vô cùng nhỏ hẹp, mỗi lần nhiều nhất chỉ chứa một người đàn ông trưởng thành thông qua, ngay cả xoay người cũng cực kỳ khó khăn, cho nên đám người Giản Tam Sinh không thể làm gì khác hơn là từng người một chậm rãi đi về phía trước, đi đầu là Hoắc Tam Nhi càng đề cao cảnh giác bội phần.
17 Tiếng bước chân lộp bộp của thủ mộ thú càng ngày càng gần, mọi người lúc này không hề trì hoãn nữa, theo Vương Tử Khiêm và Giản Vô tranh đã chạy đến phía trước, dùng hết toàn lực, lấy tốc độ chạy nước rút chạy trốn bạt mạng.
18 "Này. . . . . . . Khiêm Tử! Cậu tỉnh lại đi!" Bị Vương Tử Khiêm đè trên mặt đất không thể động đậy, Giản Vô Tranh dùng sức đẩy bả vai của đối phương, dùng cả sức lực toàn thân không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn không có hiệu quả gì, người nọ giống như cắm rễ trên người cậu vậy, mặc cho cậu đánh chửi thế nào cũng không chút phản ứng.
19 Tiếng bước chân cùng tiếng gọi ầm ĩ xa xa càng ngày càng gần, Giản Vô Tranh vừa thẹn vừa giận, cắn răng cả người phát run, hận không thể lập tức tiến vào trong thân thể Vương Tử Khiêm, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này mới tốt.
20 Một cỗ quan tài dày nặng như vậy làm sao có thể treo giữa không trung? Hơn nữa xem chừng, quan tài đá này chỉ có quan không có quách, hoàn toàn không giống dựa theo quy cách mộ táng.