1 Đêm đen như mực.
Vạn thanh yên tĩnh.
Mọi nơi trong hoàng cung đều được canh phòng nghiêm ngặc, bên trong bao trùm một bầu không khí quỷ di…
Xuyên qua lớp màn, truyền đến thanh âm ôn nhu nhưng mơ hồ toát ra sự u ám ——
“Tất cả mọi chuyện đều xử lý tốt?”
“Hồi bẩm hoàng hậu, tất cả đều dựa theo lời dặn dò của quốc sư mà xử lý tốt.
2 Nhiều năm sau …
Mây mù vương vấn.
Phía tây Hoa Sơn cao sừng sững, đứng vững một tòa tháp lâu đời tên là “Bảo Phật Tự”.
Trong căn phòng phía sau hậu điện dành cho trụ trì thanh tĩnh, một vị lão hòa thượng râu bạc trắng cùng một tiểu hòa thượng trẻ tuổi hình dạng tuấn tú tuyệt trần, mặt đối mặt, biểu tình trang nghiêm.
3 Tĩnh Huyền đi vào trong rừng cây, trên lưng chợt nóng lên.
Y đưa tay sờ sờ túi quần áo trên lưng, phát hiện ra “Lưu quang bảo điển” bên trong đang mơ hồ nóng lên.
4 Hai người trên đường đi cũng có nói một ít chuyện, cười một ít tiếng, ha, bất quá người nói là Hoàng Phủ Dật mà người cười cũng là Hoàng Phủ Dật.
5 Thanh âm kiều mị mê người vang lên ở ngoài cửa ——
Hoàng Phủ Dật chưa kịp ngăn lại, cửa đã két một tiếng bị mở ra ——
Đáng ghét! Kẻ nào to gan dám đến phá hảo sự của bản công tử?
Hoàng Phủ Dật phất một cái, quần áo rơi lả chả bên cạnh dục dũng ngay lập tức trở về bàn tay hắn.
6 Bởi vì đùi Hoàng Phủ Dật bị ngân châm đâm xuyên, ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi.
Lòng Tĩnh Huyền tràn đầy lo lắng, cũng bất chấp mọi điều cấm kỵ, vội vã cõng hắn trên lưng, tìm kiếm dọc theo đường đi một chỗ để hắn có thể tạm nghỉ ngơi.
7 Diễm dương cao chiếu.
Bên trong thành Đại Đồng, ngựa xe như nước, ồn ào náo nhiệt.
Vân Không đạo sĩ ngồi trên một chiếc kiệu hoa lệ khác người, đang thong thong thả thả hưởng thụ lời cung nghênh của đám gia nhân.
8 Cuồng phong gào thét, dông tố nảy ra.
Tiểu hòa thượng đã chạy liên tục ba ngày liền, gần như không hề nghỉ ngơi, vẫn không màn mệt mỏi mà mạo hiểm gió to mưa lớn.
9 “Hoàng hậu giá lâm!”
“Hoàng hậu thiên tuế thiên thiên tuế. ”
Trong hoàng cung, nơi điện thờ của quốc sư, đêm nay nghênh đón một vị khách quý.
10 Đêm đen như mực, gió lạnh âm u.
Bảy ngày trước đại điển* quốc khách, Lưu Phong đạo sĩ bắt đầu lập đàn làm phép!
(*: lễ lớn, đại lễ)
Hắn nguyên là đại đệ tử của “Thất tinh giáo”, tương lai sẽ là người kế vị chưởng môn nhân.
11 Hoàng Phủ Dật và Tĩnh Huyền đến kinh thành trước khi diễn ra quốc khánh đại điển một ngày, cả người mệt mỏi tìm một khách điếm nghỉ chân.
“Huyền đệ, có mệt hay không?” Hoàng Phủ Dật yêu thương mà dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên mặt y.
12 Vân Không đạo sĩ và Tĩnh Huyền có công cứu mạng hoàng đế, cư nhiên được mọi người coi trọng như khách quý, nhưng Tĩnh Huyền phải vội vã chạy về khách điếm gặp Hoàng Phủ Dật, nên cũng không có ở lại lâu.
13 Canh hai.
Lê Tiểu Lâu bưng khay nước trà, lẳng lặng mà đi vào trong nhà của phật điêu đại sư nổi tiếng nhất Phạm Cổ Trấn này, nơi được coi là “Thánh địa” bởi có rất ít người lui đến.