1 Một đạo tia chớp chiếu sáng khoảng không, sau những hy vọng của mọi người mấy tháng nay bây giờ hi hữu mới có một trận mưa to, bên miệng ẩn một tia mỉm cười, càng làm tăng thêm vài phần dung mạo mị hoặc chúng sinh.
2 Long Phong đi trên đường Trường An, cầm túi tiền vừa mượn của một vị công tử, trong lòng không ngừng chán ghét vì cái gì chính mình hôm qua lại ngồi cùng bàn với hai nữ nhân, có thể là muốn nhìn bộ dáng tức giận của Chung Thực đi.
3 Một đường đi đến thành Trường An, Long Phong đi tới thành thị thứ hai của đường triều – thành Lạc Dương, Long Phong quyết định mua một gian nhà nhỏ để nghỉ hè.
4 Mê mang trong đêm, Long Phong tăng cước bộ, trên đường về nhà. Nữ nhân cổ đại thật đúng là danh bất hư truyền, ôn ngôn lời nói nhỏ nhẹ, khó trách nam nhân đều thích đến kỹ viện như vậy.
5
Nghĩ đến cả đời cũng sẽ không gặp người Chung gia, nhưng oan gia ngõ hẹp, đi trên đường lớn, hắn chính là lại đụng vào tỷ muội Chung Thực.
Bị bắt đến ngõ cụt, Chung Thực cầm kiếm, chỉ vào Huyễn Thế nói: “Ngươi tên tai họa này thế nhưng không có chết, ông trời thật sự là đui mù, bất quá hôm nay rơi vào tay chúng ta, coi như là ngươi không xong rồi.
6
“Xin hỏi công tử là Long Phong?” Một câu nói làm cước bộ của Long Phong dừng lại, Long Phong nghĩ rằng, tại cổ đại này, sẽ có ai nhận thức chính mình sao?
Nhìn lại, nguyên lai hai ngốc tử đã muốn hoàn hồn, còn hướng mình đặt câu hỏi.
7
“Long công tử, ngươi tỉnh chưa, ta tới thăm ngươi. ” Thanh âm chảy nước rơi vào tai của Long Phong.
Lại là huynh muội Chung gia, không biết vì sao, Huyễn Thế thế nhưng lại để đối thủ một mất một còn vào nhà.
8 Lưỡng tình tương duyệt giống như trong giấc mộng, Huyễn Thế cự tuyệt đề nghị trở lại Chung gia, quyết định đi theo Long Phong đến thế giới kia bắt đầu cuộc sống mới của bọn họ.
9
Một năm sau.
Thuận lợi đến tương lai, Huyễn Thế cố gắng học tập hết thải mọi việc, dựa vào trí tuệ trời sinh cùng sự cố gắng, Huyễn Thế trên cơ bản đã thích ứng với tương lai cuộc sống.