1 Hàn Châu
Hội chùa đông đúc, kẻ đến người đi.
“Tiểu Ngân, chậm một chút, cẩn thận vấp ngã! Tiểu Tích, em chú ý nhìn đường một chút đi. ”
Thanh niên vừa lên tiếng thoạt nhìn khiến cho người ta liên tưởng đến những diễn viên cổ trang thường xuất hiện trên màn ảnh, dung mạo tuấn tú, khí chất nho nhã.
2 Đợi đến khi Đan Vô Ngân tỉnh lại đã phát hiện mình nằm trên chiếc giường tràn ngập hơi thở cổ kính, Đan gia là thư hương thế gia, những thứ như màn che tơ lụa, bàn gỗ điêu khắc tự nhiên đều không xa lạ gì, thế nhưng hắn luôn cảm thấy có chỗ gì đó không đúng.
3 Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Đan Vô Ngân liền theo chân Đại tổng quản đi tới nội viện của giáo chủ.
“Giáo chủ, đây là tiểu tử nhà Đan Hoành. ” Đại tổng quản cúc cung1 hành lễ.
4 Dương Liên Đình nghênh ngang đi đến viện tử của Đan Vô Ngân, lại bị Phân Phân ngăn lại.
Dương Liên Đình luôn rất tự cao, nên không ngờ rằng ngay cả một tiểu nha hoàn cũng dám cản đường mình, tự nhiên là nổi trận lôi đình, cũng không để ý tới cái gì thân phận, cái gì phong độ, liền cùng tiểu nha đầu Phân Phân ầm ĩ.
5 “Đan tổng quản, Đan tổng quản, không xong rồi!” Huynh đệ hôm nay trực ban bên cạnh giáo chủ khẩn trương chạy tới.
Đan Vô Ngân thả tay cầm bút lông xuống đưa cho vị huynh đệ vừa chạy như bay đến một chén trà lạnh, “Chậm một chút, làm sao vậy?”
Người nọ đem cả chung trà đổ vào miệng một hơi uống hết, thở phì phò nói: “Giáo chủ, giáo chủ muốn giết bảy vị phu nhân!”
Sửng sốt, chuyện gì xảy ra?
“Tốt, cám ơn ngươi đến thông tri, ta đây đi xem ngay.
6 Nhìn Đông Phương Bất Bại cho dù là hôn mê cũng vẫn gắt gao cắn môi như cũ, Đan Vô Ngân có chút đau lòngkhông rõ lý do.
Nghĩ đến những chuyện bản thân cần làm trong lát nữa, Đan Vô Ngân rất bất đắc dĩ, người này sau khi tỉnh lại sẽ không thẹn quá thành giận đi giết người chứ? Chắc là không đâu nhỉ?
“Ai, ta chính là có mạng bảo mẫu nha! Thế nào người nào người nấy … đều không biết chiếu cố chính mình thế này!” Thở dài một hơi, Đan Vô Ngân đưa tay về phía cổ áo của Đông Phương Bất Bại.
7 Nhìn Đông Phương Bất Bại ngoan ngoãn ăn hết thức ăn Đan Vô Ngân hài lòng gật đầu, gọi người tiến tới dọn dẹp bàn ăn lại dùng khăn tay giúp Đông Phương Bất Bại lau miệng, sau đó dự định rời đi.
8 “Đồng đại ca, Tang tam tỷ, các ngươi thế nào tới chỗ của ta, công việc đều đã giải quyết hết rồi?” Đan Vô Ngân có chút nghi hoặc, mấy ngày này bởi vì tiếp cận cửa ải cuối năm sự vụ trong giáo vô cùng bận rộn, vì thế hai kẻ công vụ ngập đầu trước mặt này cũng là đã lâu chưa hề xuất hiện.
9 “Ta chỉ là… Thích ngươi. ” Đông Phương Bất Bại rốt cục lấy hết dũng khí nói ra.
Đan Vô Ngân ngây ngẩn cả người, không có kinh ngạc và bài xích như trong tưởng tượng, trái lại trong lòng một mảnh yên tĩnh cùng vui sướng, bản thân luẩn quẩn nghi hoặc mấy hôm nay rốt cục cũng có kết quả.
10 Nhìn Đông Phương Bất Bại khóc đến hoa rơi nước chảy, Đan Vô Ngân mở miệng muốn nói gì đó kết quả lại bị cái bao tử đã rỗng suốt năm ngày lên tiếng kháng nghị, “Rột tột ” Đan Vô Ngân không còn cách nào khác ngoài ho khan để che dấu sự xấu hổ.
11 Đợi đến khi Đan Vô Ngân lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người đã là chuyện mười ngày sau đó.
Kỳ thực năm, sáu ngày trước Đan Vô Ngân cũng đã khả có thể xuống giường, thế nhưng thái độ của Đông Phương Bất Bại lại khó được một lần cường ngạnh, kiên quyết yêu cầu hắn nghỉ ngơi thêm hai ngày.
12 Đan Vô Ngân cố ý lộ ra thần sắc chần chờ, quả nhiên thấy Đông Phương Bất Bại giả vờ không mấy để ý nói “Không có sao? Vậy là tốt rồi, như vậy ngươi bình thường làm việc trong giáo cũng dễ dàng hơn.
13 Lỗ tai tai của Đông Phương Bất Bại vốn đã ửng đỏ do sự than cận của Đan Vô Ngân, lại bởi vì lời nói đùa bỡn và hành động ám muội của hắn mà “phừng” một cái biến thành một quả cà chua.
14 “Ngô, Tử Khiêm… Không nên, ta mệt mỏi quá. ” Vẫn còn đang chìn trong mơ hồĐông Phương Bất Bại theo bản năng cầu xin tha thứ. Lại hôn lên mặt Đông Phương Bất Bại hai cái, Đan Vô Ngân nhớ tới sự điên cuồng tối qua của bản thân lương tâm trỗi dậy, quyết định buông tha Đông Phương Bất Bại một lần, hít sâu một hơi nỗ lực nhịn xuống dục vọng đang kêu gào, cẩn thận nâng đầu của ái nhân còn tựa trên ngực mình đặt lên gối, sau đó hắn đứng dậy mặc quần áo.
15 “Đông Phương, ngươi nằm xuống, ngày hôm qua ta làm ngươi mệt mỏi rồi. ” Đan Vô Ngân nhìn thấy Đông Phương Bất Bại muốn đứng dậy liền vội vàng ngăn cản.
16 Đông Phương Bất Bại một đêm ngon giấc, mà Đan Vô Ngân lại là một đêm chưa ngủ.
Ngày kế, rời giường.
Đan Vô Ngân hai vành mắt đen thui miễn cưỡng xốc lên tinh thần giúp Đông Phương Bất Bại mặc tốt trang phục, liền tống y đi xử lý công sự công sự trong giáo, sau đó gọi Phân Phân đến vì mình chuẩn bị.
17 Đan Vô Ngân xoay người lại mỉm cười vẻ mặt hòa ái, “Xin hỏi, là vị huynh đệ nào vừa mới lên tiếng?” Đáng chết!
Thấy biểu tình trên mặt Đan Vô Ngân huynh đệ giáo chúng nhất tề rùng mình một cái, ô a, giáo chủ phu nhân thật đáng sợ!
Một thanh niên nam nhân đứng ở vị trí của các Hương nơm nớp lo sợ đứng dậy nói, “Phu nhân, là tiểu nhân.
18 Thời gian từng chút từng chút lại trôi qua mà Doanh Doanh vẫn chưa trở về, thần sắc trên mặt Đông Phương Bất Bại có một phần chùng xuống, vùng xung quanh lông mày của Đan Vô Ngân vùng càng càng thêm nhíu chặt.
19 “Đồng đại ca vừa phái người truyền tin, Dương Liên Đình thừa dịp Bình Nhất Chỉ sơ ý chạy khỏi Hắc Mộc Nhai, đến bây giờ vẫn chưa truy được tung tích. ” Đông Phương Bất Bại có chút nghi hoặc, Nhật Nguyệt thần giáo từ trước đến giờ vẫn đem trấn nhỏ dưới Hắc Mộc Nhai trở thành tiền đồn yếu hại mà canh gác nghiêm ngặt, một kẻ không có bản lãnh gì như Dương Liên Đình làm sao có thể một mình chạy khỏi đó chứ.
20 Bởi vì chợt phát hiện chuyến đi tuần trăng mật của mình cùng Đông Phương hình như có chút có tiếng mà không có miếng, thế nên mặc dù Đan Vô Ngân vẫn mong muốn giải quyết chuyện của Nhậm Ngã Hành càng sớm càng tốt nhưng vẫn là từ từ thả chậm hành trình, khiến cho Đông Phương Bất Bại có thể hảo hảo mà thưởng thức cảnh đẹp dọc đường.