41 “Ta đem tiểu Hoa và tiểu Hắc tặng cho các ngươi nhé. ” Lam Phượng Hoàng chớp chớp mắt, “Ngươi không thích bọn chúng sao?”
Đan Vô Ngân cười khổ, “Tiểu nha đầu, ngươi tên gì?” Nếu còn không nói sang chuyện khác chỉ sợ thật sự phải dẫn theo hai cái bảo bối này quay về Hắc Mộc Nhai mất.
42 (Chương này tác giả đặt tên là “N nhân hành” chắc là “N người đi” nhưng mình đọc cả chương mà không hiểu ý tứ tác giả, nên đành tự tiện thay đổi tên chương cho dễ hiểu)
“Lam giáo chủ, chẳng hay Miêu Cương có vật gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng con người không?” Đan Vô Ngân thần sắc ngưng trọng hỏi Lam Phượng Hoàng.
43 Bởi vì Lam Phượng Hoàng và Ngọc trường lão cũng muốn đi cùng, nên đoàn người Đông Phương Bất Bại đành dừng chân lại thêm vài ngày ở Ngũ Độc giáo, đợi các nàng mang giáo vụ bàn giao lại thật tốt rồi mới khởi hành.
44 “Giỏi cho tên Nhạc Bất Quần to gan lớn mật!” Đông Phương Bất Bại siết chặt nắm tay, tờ giấy trong nháy mắt biến thành bụi phấn rơi lả tả trên mặt đất
Đan Vô Ngân cẩn thận phủ thêm áo choàng cho Đông Phương Bất Bại cất tiếng hỏi, “Có chuyện gì vậy? Nhạc Bất Quần đã làm cái gì?” Chuyện này không phải cũng có quan hệ với y chứ? Cái tên Nhạc Bất Quần này tinh lực cũng quá dư thừa đi, chỗ nào cũng có bóng dáng hắn.
45 Lâm Bình Chi từ vách núi quay trở về nội viện phái Hoa Sơn, mỉm cười chào hỏi các đệ tử gặp được trên đường.
Nhưng vẫn là có thứ đã không giống trước đây, trong lòng Lâm Bình Chi ngực đã không phải vui sướng và tự hào, mà là nồng nặc lạnh lùng và tự giễu.
46 “Các ngươi cũng là vì 《 Tịch tà kiếm phổ 》 mà tiếp cận ta?” Lâm Bình Chi hỏi.
Lao Đức Nặc lắc đầu, mặt lộ vẻ khinh thường, “Một 《 Tịch tà kiếm phổ 》 nho nhỏ còn chưa tiến được vào pháp nhãn của chủ nhân ta.
47 Nhạc Bất Quần tiếp nhận mảnh giấy, vừa đọc xong thì cả người chấn động.
“Bình Chi, chuyện này là thật sao?”
Nhạc Bất Quần sắc mặt nghiêm túc, Lâm Bình Chi vẻ mặt kích động nói, “Dạ, tin tức này tuyệt đối chuẩn xác! Đây là mật ngữ mà người trong tiêu cục Phúc Uy dùng để giao tiếp với nhau, người ngoại tuyệt đối không thể xem hiểu chứ đừng nói đến việc ngụy tạo!” Nói xong, Lâm Bình Chi quỳ rạp trên mặt đất nặng dập đầu ba cái trước Nhạc Bất Quần, “Sư phụ, đồ nhi biết ngay trước khi thành thân với sư tỷ mà phải rời đi là rất không nên, thế nhưng đây có thể là thân nhân duy nhất còn lại của độ nhi! Quan trọng hơn nữa, còn một món bảo vật truyền thừa khác của Lâm gia đang được người đó bảo quản!” Nhạc Bất Quần vốn đang dự định hỏi nơi lẩn trốn của tên ‘hậu nhân khác của Lâm gia’ kia, sau đó trực tiếp diệt khẩu, ai biết được tên đó có biết được chuyện gì hay không, nhỡ đâu tên đó nói gì không phải trước mặt Lâm Bình Chi thì không ổn, hiện tại hắn đối với mình vẫn còn giá trị lợi dụng.
48
Một tháng là khoảng thời gian rất dài, có thể đủ cho có vài người làm rất nhiều chuyện. Nói ví dụ như, thời gian một tháng đủ để Nhạc Bất Quần điều chỉnh kế hoạch của mình càng thêm hoàn thiện, lại nói ví dụ như, khoảng thời gian ấy cũng đủ cho đoàn người Đông Phương Bất Bại đi đến Tây hồ cùng Doanh Doanh, Phi Yên chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ.
49
Từng ngày từng ngày dần dần trôi qua, ngày khai mạc đại hội võ lâm càng lúc càng gần, trấn nhỏ dưới chân núi Hoa Sơn cũng từ từ náo nhiệt lên. Đường cái vắng lặng thường ngày giờ đây lại tấp nập người qua lại, tùy ý liếc nhìn có thể tìm được một vài nhân sĩ giang hồ trong tay cầm vũ khí, nếu không phải người dân trong tiểu trấn này đã quen thuộc với việc đệ tử phái Hoa Sơn thường xuyên qua lại, sợ rằng sẽ bị những kẻ… hung thần ác sát này dọa đến buổi tối không thể ngủ yên.
50
Đông Phương Bất Bại tiện tay nâng lên chung trà trên bàn, nhẹ nhàng dùng nắp chung gạn một vài lượt, sau đó thổi một cái! Chỉ có Đan Vô Ngân đang ngồi bên cạnh Đông Phương Bất Bại mới thấy được rõ rang hành động kia, một vài giọt trà vốn đang đọng trên nắp chung dùng tốc độ người bình thường không thể nhìn rõ được bắn ra khắp, cuối cùng chuẩn xác bay vào trong mắt và miệng những kẻ nghị luận hăng hái nhất lúc nãy.
51
“Dừng tay” một tiếng hét lớn từ dưới đài truyền tới, Dư Thương Hải nghe được liền thở dài thật sâu một hơi, cuối cùng cũng đến! Nhạc Bất Quần sau khi nghe được thanh âm kia liền phát hiện biểu tình thả lỏng của Dư Thương Hải, trong lòng y giật thót chỉ sợ sự việc có khả năng biến chuyển, cắn răng một cái, đường kiếm trên tay chẳng những không thu hồi lại mà còn tăng thêm vài phần ngoan lệ1, ý đồ đem Dư Thương Hải vừa buông lỏng kia hạ sát dưới kiếm.
52
“Dư Thương Hải ngươi không cần tiếp tục giả vờ nửa, chúng ta tiếp tục thôi, kẻ nào thắng cuộc sẽ trở thành võ lâm minh chủ!” Bỗng nhiên Nhạc Bất Quần có loại dự cảm bất tường1, hình như có một tấm lưới lớn vô hình đang dần dần vây lấy y, tùy thời đều có thể kéo y rơi vào vực sâu vạn trượng Dư Thương Hải mỉm cười quỷ dị cười, sau đó nắm lấy chuôi kiếm vung lên, bảo kiếm phản xạ cùng ánh dương tạo thành một đạo hàn quan chiếu vòa hai mắt của Nhạc Bất Quần, “Đến đây đi, Nhạc Bất Quần, để chúng ta quyết đấu một trận phân thắng bại đi.
53
Mà Bất Giới hòa thượng lại giống như không hề khẩn trương chút nào, vẫn để tay phải sau lưng, tay trái thì làm ra một thủ ấn Lan Hoa chỉ kẹp lấy trường kiếm đang hừng hực khí thế lao đến của Lâm Bình Chi.
54
Bất Giới hòa thượng vẫn còn đang muốn nói gì đó, tiếng thông truyền của đệ tử canh gác bên ngoài đã vọng đến, “Giáo chủ, đại đệ tử phái Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung cầu kiến!” Mọi người đều giật nảy cả mình, nhất là Lâm Bình Chi lại càng hốt hoảng hơn nữa, hắn lập tức chụp lấy áo choàng khoác lại lên người sau đó cấp tốc ẩn thân vào phía sau cây cột lớn trong đại sảnh.
55
“A… Ân a… Tử Khiêm… Nhanh lên một chút! Nhanh nữa!” Lệnh Hồ Xung thoáng cái liền nghe được thanh âm của Đông Phương Bất Bại, thế nhưng… mặt của Lệnh Hồ Xung có chút ửng hồng, thanh âm của Đông Phương giáo chủ thế nào lại như vậy…như vậy … Rất nhanh sau đó gã lại nghe được thanh âm của Đan Vô Ngân, thế nhưng thanh âm này rõ ràng cũng không giống với ngày thường, rõ ràng là trầm khàn hơn rất nhiều, lại so với sự ôn nhu thường thấy có thêm vài tia nuôn chiều “Tuân lệnh, Đông Phương của ta.
56
“Xung nhi, Lao Đức Nặc, Bình Chi, vì sao?” Nhạc Bất Quần cảm thấy rất đau lòng, ba đệ tử bản thân y coi trọng, tín nhiệm nhất lại có thể liên thủ đối phó bản thân.
57
Trong khi Lâm Bình Chi thuận lợi trở thành chưởng môn phái Hoa Sơn đồng thời kiêm chức minh chủ Ngũ nhạc kiếm minh, đoàn người Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân cũng đã sớm rời khỏi Hoa sơn, bắt đầu một chuyến lữ hành mới.
58
“Tử Khiêm, nơi này chính là ‘nhà’ của chúng ta sau này sao?” Đông Phương Bất Bại mở to hai mắt tham lam nhìn ngắm từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này, thậm chí còn cầm ngược lại tay của Đan Vô Ngân, bước nhanh đến những chổ rõ ràng đã được bố trí tỉ mỉ mà xem xét.
59
“Ta yêu mọi người!” Doanh Doanh cười híp mắt nói ra cảm xúc từ sâu trong nội tâm của nàng, sau đó lôi kéo Khúc Phi Yên vẫn còn đang lo lắng nhanh như chớp chạy đi, phía sau truyền đến đến tiếng gào ai oán của Nhậm Ngã Hành, “Doanh Doanh, con yêu một mình phụ thân là được rồi, những người kia phải dính líu vào làm gì!” Khiến hai tiểu cô nương đằng xa phải che miệng cười trộm.
60
Tiểu cô nương, xem ra bổn tọa đã xem thường ngươi rồi!” Một tiểu cô nương nhỏ tuổi như thế đã lợi hại đến vậy, nếu không sớm diệt trừ hẳn sẽ trở thành tâm phúc đại họa của bọn hắn trong tương lai.
Chương 48: Gặp Gỡ
Chương 49: Khai Mạc Võ Lâm Đại Hội
Chương 50: Gây Rối
Chương 51: Nhạc Bất Quần Oan Khuất
Chương 52: Hào Quang Của Lâm Bình Chi
Chương 53: Ngũ Nhạc Minh Chủ Nhạc Bất Quần
Chương 54: Lại Gặp Lệnh Hồ Xung
Chương 55: Bức Người Nhường Ngôi
Chương 56: Nội Tâm Của Nhạc Bất Quần
Chương 57: Nhà
Chương 58: Hạnh Phúc Bình Thản
Chương 59: Gặp Nạn
Chương 60: Vạn Xà Trận