1
Buổi tối, Thành Chu trằn trọc trên giường nhưng vẫn không tài nào chợp mắt được, thế là dứt khoát đi thẳng ra phòng khách.
Hắn không bật đèn lên mà chỉ nương theo ánh đèn truyền đến từ bên ngoài, khi mò mẫm đến ghế sô pha thì ngồi xuống, lại lấy ra bao thuốc lá hắn đã mua tại siêu thị rồi nhóm thuốc với chiếc bật lửa trên bàn.
2
Buổi sáng, Thành Chu vừa ra khỏi cửa liền bắt gặp bảo vệ khu chung cư đang chỉ huy công nhân dùng cưa máy cưa vách tường của căn nhà đối diện ra.
“Đây là sao vậy?” Thành Chu đưa giấy lên lau lau nước mũi.
3
Thành Chu lê từng bước nặng nề về nhà.
Hắn phải khuyên can mãi Trần Nhan mới miễn cưỡng đồng ý cho hắn chép lại một phần của bức thư kia.
Hắn đang suy đoán về bức thư trong túi.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc ăn cơm, Thành Chu kể về chuyện báo mộng của mẹ con Diêu Phương Thanh.
5
Lý Gia Thành vừa mở miệng đã kêu: “Thành sư huynh!”
Thành Chu trượt tay, thiếu chút nữa làm rớt di động xuống đất luôn.
“Lý Gia Thành hả? Có chuyện gì không? Đừng nói là công ty…”
“Không phải! Là hai mẹ con kia! Họ mất tích rồi!” Giọng nói đầy vội vàng và nôn nóng của Lý Gia Thành truyền đến điện thoại di động, “Xin lỗi nhé, anh Thành, khó khăn lắm anh mới cứu được những người đó, vất vả lắm anh mới giúp nhóc ma kia gặp lại mẹ… Vậy mà em… để lạc họ mất rồi.
6
Buổi tối, Hồng Diệp sai Tư Đồ đi tìm Lê Thiên, tên thiên tài máy tính nọ.
Thành Chu khó hiểu, lúc ngủ hỏi Hồng Diệp: “Nhóc mày tìm Lê Thiên làm gì?”
“Nhờ gã làm giúp một trang web.
7
Đó là một bà già đang ngồi phơi nắng ở chân tường.
Bà già vừa gầy lại vừa nhỏ con, vài sợi tóc bạc ít ỏi bết dính trên đầu, ánh mắt đục ngầu, trên người là áo bông kiểu cũ thắt nút dưới nách.
8
Khi bước vào, Thành Chu cảm thấy thật may mắn vì toà nhà cũ kỹ trên hai mươi năm này không hề có tầng hầm.
Cơ mà chỉ mỗi lầu một thôi cũng đã âm u lắm rồi.
9 Lần này Thành Chu không hoảng loạn đòi chạy đi dập lửa nữa, bởi vì vẻ mặt cậu trai đã giúp hắn hiểu rằng cảnh hoả hoạn lần này cũng như hai thảm cảnh đã xảy ra lúc trước, sẽ lặp đi lặp lại khi bạn càng đến gần nó hơn.
10
Thành Chu đuổi theo Nguyên Nguyên và con chó lên lầu ba. Khi giẫm lên bậc thang cuối cùng, hắn chạy chậm dần.
Hắn không nghe thấy tiếng bước chân nữa, không biết nhóc nhỏ đã chạy lên tầng trên, đã xuống tầng trệt, hay đã chạy trở về nhà…
Con chó trắng lại ngồi giữa hành lang lầu ba lẳng lặng nhìn hắn.
11
Thành Chu thấy rõ ràng, Oánh Oánh vốn đang thút thít nỉ non trong phòng chợt nghe tiếng gọi ngoài cửa bèn nhảy xuống giường một cách vô cùng bình tĩnh rồi lao ngay đến đó…
… nhưng cô không mở cửa ngay…
Sau đó, hắn chứng kiến một màn máu chó không thua gì phim tám giờ thường chiếu trên TV.
12
Thành Chu định báo cho người sống trong toà nhà này chạy đi, nhưng vừa dợm bước thì lại sực nhớ rằng không ai có thể thoát khỏi nơi này cả.
Làm sao bây giờ?
Làm thế nào để mọi người và cả chính hắn có thể chạy thoát trước khi lửa lan ra?
Bình tĩnh nào! Bình tĩnh lại nào, Thành Chu!
Cẩn thận nghĩ xem mày phải làm thế nào, cẩn thận suy xét từng bước xem!
Diêu Phương Thanh bảo rằng phải tìm được căn nguyên nguyền rủa trước người đó, có lẽ chỉ khi tìm được mới có thể phá vỡ kết giới của toà nhà.
13
Tư Đồ đưa tay lục lọi trên cạnh cửa hộ 302.
Mò tới mò lui, gã tìm thấy một tờ giấy… vo viên?
Tư Đồ quan sát viên giấy, bên ngoài là lớp tro bụi và vôi tường, mở ra, bên trong không có gì cả.
14
Đang đánh nhau với Tư Đồ, Diêu Phương Thanh bỗng nhiên phát giác được gì đó, “Chờ đã! Thời gian xung quanh đang đảo ngược!”
Tư Đồ chần chờ một chút, thu lại cánh tay đang sắp sửa nhắm vào cổ Diêu Phương Thanh.
15
Thành Chu lao vọt một hơi xuống lầu một rồi vô thức chạy ra ngoài cửa lớn.
“Tôi không cho anh đi ra ngoài thì anh mãi mãi sẽ không thoát khỏi toà nhà này đâu.
16
Thành Chu thấy tay chân của hình ảnh chồng chéo kia rút khỏi thân thể Nhậm Hoa rồi xỏ vào thân thể con rối như đang mặc quần áo.
Đây là cảnh tượng vô cùng kì dị, vì tay chân con rối rất nhỏ nên trên thân thể Nhậm Hoa hệt như vừa mọc ra thêm bốn chi nhỏ vậy.
17
Xe cứu hỏa, xe cứu thương, xe cảnh sát… Từng chiếc một chạy đến.
Người dân xung quanh đứng quây quầng thành một vòng. Vài người sống gần toà nhà còn mang theo một số tư trang có giá trị mà chạy ra.
18
Do cảnh sát vẫn chưa biết về vụ thảm sát trong toà nhà nên không có ai đi theo chiếc xe cứu thương này cả.
Trong xe chỉ có một y tá, và người y tá kia hiện đang an ủi Phương Oánh Oánh đang run lẩy bẩy.
19 Hai mươi phút sau, hai chiếc xe cảnh sát mau chóng lướt đến bệnh viện, nhưng bốn người cảnh sát hình sự chi cục Thành phố cùng hai cảnh sát nhân dân đồn công an tỉnh Vương Gia đã nhận được tin từ cảnh sát Tiểu Lưu rằng ba trong số những người sống sót trong đám cháy toà nhà bị cháy đã rời đi.
20 “Vậy hai người kia có biết nhóc mày giết con này không? Có khi nào chúng nó sẽ quay lại ám sát ba nữa không?” Thành Chu hơi rùng mình, hỏi nhỏ Hồng Diệp.