1 Đại niên đêm 30, vô luận phú quý hay bần cùng, mỗi nhà đều đèn đuốc sáng trưng, cùng nhau vui vẻ hòa thuận. Một nhà lớn bé ngồi vây quần bên nhau, ăn cơm tất niên, đón năm mới đến.
2 “Vương gia, vương gia, ngươi thức dậy chưa?” Tiểu thái giám nhỏ giọng hỏi. Người nào không biết gọi Nghệ thân vương rời giường là chuyện rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ mất nữa cái mạng.
3
4
5 “Thiếu gia, đùi gà này ăn thật là ngon. Nếu ngươi không nếm thử một chút, không thì ta sẽ ăn hết. ” Trong miệng tuy nói như vậy, bất quá Tử Nghiên đã đem hai cái đùi gà còn sót lại trong mâm đều giữ lại.
6 “Can nương! Can nương!” Thượng Quan Nghệ cùng với Tử Nghiên mỗi người cầm trong tay một túi hạt dẻ rang đi tới vũ quán lớn nhất Giang Nam – Vân Thường Quán.
7 Lúc ba người Triển Đình Hiển đi vào là lúc hiện trường tổ chức cuộc thi ‘hoa khôi chi tranh’, trong sân từ lâu đã không còn chỗ trống, tiếng nói ồn ào.
8
Hậu trường
“Can nương như vậy được không?” Thượng Quan Nghệ cúi đầu nhìn một chút y phục trên người, nếu không ta cứ giả làm nữ nhân cho xong, cũng không phải chưa làm qua!” Đầu năm nay còn lưu hành vẻ đẹp trung tính không? Không phải là lỗi thời rồi chứ!
Lão bản nương của Vân Thường quán cười to mấy tiếng, “Bảo bối tin tưởng can nương chọn trúng gương mặt này, tuyệt đối không có vấn đề, an tâm đi!” Vui vẻ sờ sờ, bảo bối nhà nàng thật sự rất có tài, có thể tự hình dung về bản thân, bảo bối liền đem khuôn mặt này bày ra bên ngoài thực hiện mộng tưởng này của nàng, thực sự là quá hoàn mỹ.
9
10
11 Thượng Quan Nghệ đem thanh niên dùng sàn đan bao lại ném cho Triển Đình Hiển bên cạnh, kéo Lục cùng Tử Nghiên vào trong bụi cây bên cạnh. Cầm trên tay mấy cành cây nhỏ che chắn lại, hướng về Triển Đình Hiển trong tay ôm người sững sờ ở đó nháy mắt mấy cái, ý bảo hắn một chút đừng có lên tiếng.
12
13 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
14
Tửu lâu
“Tạm thời lên trước những món này, nhanh lên một chút!” Chu Sùng Văn đem bạc giao cho tiểu nhị.
“Mấy vị gia xin chờ một chút, rượu và thức ăn lập tức tới ngay!”
“Nghiên nhi, bánh quả hồng này ăn rất ngọt! Ngươi nếm thử!” Thượng Quan Nghệ đem bánh quả hồng ngọt đút cho Tử Nghiên: “Có phải ăn rất ngon không?” Vươn ra đầu lưỡi liếm một vòng quanh miệng sạch sẽ, sau đó bắt đầu liếm ngón tay dính đường mạch nha.
15 “Sùng Văn, đem những tội chứng này cùng với thư viết tay của trẫm phái người giao cho khâm sai từ kinh thành đi ra, để hắn xử lý nghiêm khắc cho trẫm.
16 “Bảo Bối mau tới, đường thố ngư (cá chua ngọt) ngươi thích nhất sắp nguội lạnh rồi!” Triển Đình Hiển thức dậy dẫn Thượng Quan Nghệ ‘tát hoàn khí’ (phát tát hết bực bội) mới ra cửa.
17 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
18 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
19 “Xong rồi! Xong rồi! Chạy trốn thôi!” Thượng Quan Nghệ hướng ngoài cửa xông ra. Hắn vui vẻ đến thăm, hoàn toàn quên mất hắn để lại bức họa ‘nhất chi mai’ ở trên tường sẽ làm hắn bị bại lộ.
20 “Đùi gà, đùi gà của ta! Không được cướp đùi gà của Bảo Bối, đem nó trả lại cho ta! Cắn chết ngươi, cho ngươi đoạt!” Thượng Quan Nghệ nằm ở trên giường, nhắm hai mắt, trong miệng ra sức cắn chăn mền, hai tay không ngừng vung vẫy.