21 “Thiếu gia ngươi có đau hay không?” Nhìn Thượng Quan Nghệ tư thế đi kỳ quái, Thiệu Lam lo lắng hỏi. Một cái ngã kia nặng như vậy, nhất định là bị bầm rồi.
22 Thượng Quan Nghệ ở trong hồ tắm lớn bơi qua bơi lại. “Thoải mái!” Kể từ khi xuất môn hắn đã không tắm rửa thật tốt. Xem ra hoàng cung này cũng không phải là tồi tệ.
23 “Sùng Văn, chứng cứ chúng ta cần chuẩn bị xong chưa?” Triển Đình Hiển đem tấu chương phê xong đặt ở một bên. “Trẫm không muốn đến lúc đó còn có chỗ sơ suất.
24 “Hoàng thượng, xin ngươi hãy tra cho rõ! Lão thần là bị vu oan hãm hại, lão thần là oan uổng, ngô hoàng minh giám…” Nguyên lão hai triều, công bộ thượng thư kiêm nội các đại học sĩ lão lệ tung hoành quỳ gối giữa đại điện.
25 Thượng Quan Nghệ đi trên đường nhỏ suy nghĩ lời Triển Đình Hiển chưa nói hết mới nãy, hắn thừa nhận là mình cũng có một chút thích ‘Hiển ca ca’ này, thích ôn nhu của hắn, thích chiếu cố của hắn.
26
Ngươi nói cái gì?” Triển Đình Hiển kinh sợ, ngay cả Lý Phúc và Trịnh thái phó phía sau cũng kinh ngạc đến ngây người. Hắn vừa mới nói nhị hoàng tử lại để cho bọn họ…
“Nghe không hiểu sao, vậy ta sẽ nói thông tục cho dễ hiểu.
27 “Đêm nay có người muốn qua đây sao?” Triển Minh Vũ nhìn y phục mới trên người, hỏi Thượng Quan Nghệ. Vả lại thật kỳ quái, miệng vết thương trên người hắn chỉ ngủ một giấc thì cũng không thấy nữa.
28 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
29 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
30 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
31 “A ~~” Thượng Quan Nghệ trần truồng từ trong phòng tắm vọt ra. Đứng ở trước gương nhìn mình trong gương, không…không thể nào…sao có thể như thế? Hắn sao có thể trở thành cái dạng này.
32 “A ~ Đau!” Cung nữ đau đến nỗi căn bản đứng không nổi. “Vị công tử này, ta đứng không nổi, “Hay là ngươi tìm người khác giúp một tay đi!” Không nghĩ tới trong cung này còn có người hảo tâm như vậy.
33 Triển Đình Hiển mặc y phục tử tế đi đến bên cạnh Thượng Quan Nghệ, nhận lấy khăn giúp hắn lau khô tóc. “Buổi tối ta tới đón ngươi, chúng ta tới chỗ mẫu hậu ăn cơm.
34
Minh Hạo quốc.
“Bệ hạ, thuộc hạ vô năng còn chưa tìm được tung tích của Nghệ thân vương, thỉnh ngài trách phạt!”
“Đứng dậy đi!” Minh Hi nhìn quái tượng trên bàn không có ngẩng đầu.
35 Triển Đình Hiển vài bước nhảy tới lầu hai tửu quán, đem Thượng Quan Nghệ nằm ở trên lan can xách xuống, xốc lên một cái, quát lớn: “Nói, sao đi ra ngoài!” Tên này lại dám lén xuất cung, quan trọng hơn là lại dám giữa ban ngày ban mặt trắng trợn nhìn trộm nữ nhân như thế, mà còn với thái độ vô cùng kiêu ngạo.
36
Vẫn ngồi yên không nói Lý Lăng Tiêu đứng lên, nói với Triển Đình Hiển: “Hoàng thượng, vì sao không thấy thân ảnh của Nghệ công tử. Thần hôm qua cùng hắn nhất kiến như cố, hôm nay lại nghe nói hắn tài hoa hơn người, sao không mượn cơ hội này để cho mọi người thưởng thức một chút!”
Nghe lời nói của Lý Lăng Tiêu, Triển Đình Hiển diện vô biểu tình bỏ chén rượu trong tay xuống, nhìn Lý Lăng Tiêu đứng ở phía trước.
37 Thượng Quan Nghệ buồn chán nằm trên long sàng, từ một đầu giường ‘du’ tới một đầu khác, sau đó lại ‘du’ trở về, động tác thế này cứ kéo dài suốt nửa canh giờ.
38 “Thiếu gia ngươi còn đang viết hả!” Thiệu Lam bưng điểm tâm đi vào thấy Thượng Quan Nghệ vẫn còn múa bút thành văn, “Thiếu gia ngươi từ hôm qua trở về thì bắt đầu viết, ngươi đã viết xong mấy quyển sách rồi, đủ cho ngũ hoàng tử xem mấy năm!” Chỉ chỉ một tá sách viết suốt đêm ở trên bàn.
39
“Ta nói với ngươi, hoàn hảo ta không có ‘chứng sợ độ cao’ chính là sợ độ cao, nếu không thì ta hiện tại đã sớm sợ đến hét lên! Ngươi xem phía dưới vách núi này, ném tảng đá xuống cũng không nghe được tiếng động, nếu như đem ta ném xuống nhất định là có tiếng động! Biết tại sao không?”
“…”
“Tiếng thét chói tai đó! Ta chắc chắn là sợ muốn chết, la to không ngừng! Uy, ngươi nói từ độ cao như vậy mà té xuống, có phải ngay cả một mảnh vụn cũng tìm không ra hay không! Ai…ta thật là thảm thương! Mệnh ~~ khổ ~~ ah ~~”
“…”
“Uy, ngươi nói cái đai lưng này của ngươi còn có thể giữ được bao lâu, may mắn là ‘hoàng gia làm ra’ chất lượng có bảo đảm, nếu không thì hai ta thật sự đã té thành thịt nát rồi! Đến lúc đó thật có thể nói là ‘trong ngươi có ta, trong ta có ngươi vĩnh viễn không chia cắt’!”
“…”
“Ta mới vừa nghe có tiếng động, thật sự! Hình như là tiếng xé vải vóc, hả ~~~ chúng ta có phải muốn rơi xuống hay không? Không muốn, ta còn trẻ, ta còn có rất nhiều thanh xuân chưa có tiêu pha đâu, ta không muốn chết, ta không muốn chết!”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Triển Đình Hiển không thể nhịn được nữa cắt đứt Thượng Quan Nghệ liên tục lãi nhãi không ngừng.
40
“Ngươi vẫn là không nhịn được tới!” Thích Lặc vương tử hướng ngoài cung đi tới dừng lại cước bộ, không có xoay người, đứng tại chỗ nói.
“…” Người đứng trong góc tối không nói gì, chỉ có giật mình.