1 Hùng miêu Viên Viên đối với loại sinh vật hồ ly này có mâu thuẫn vừa hận vừa yêu.
Nói như vậy, một con hùng miêu cùng một con hồ ly cùng một chỗ, căn bản là không có khả năng có cái quan hệ yêu hận tình cừu linh tinh gì, hai người cũng không phải thiên địch cùng khắc tinh của ai cả, có lẽ trên đời này có rất nhiều hùng miêu cùng hồ ly, tới chết cũng còn không biết rõ hình dạng của đối phương, một sinh vật mà hồ ly biết rõ nhất , có thể là xà, một thứ mà trong đầu hùng miêu rõ ràng nhất , tám phần chính là hoa quả cùng trúc, nhưng hùng miêu Viên Viên phi thường khẳng định, ít nhất trước khi y một trăm ba mươi tám tuổi, sinh vật trong đầu y rõ ràng nhất , tuyệt đối là bộ dạng người mặt người nhưng trên đầu luôn xuất hiện một đôi lỗ tai hồ ly.
2 Hùng Viên Viên liếc đại ca của mình một cái, này y cũng biết, nhưng là Thương Ưng đại nhân cũng có nói qua, để thân thể y trải qua cải tạo tố chất của Thiên Thiên quả, nhanh nhất cũng cần thời gian năm trăm năm , năm trăm năm na! Đổi thành nhân loại đều đã qua đời vài lần , hơn nữa… Bộ dáng mười sáu tuổi là cao nhất!
“Hừ! Đã nói ngươi sẽ không hiểu, mặc kệ , ta muốn xuống núi.
3 “Chính là ngươi ! Ta nhất định phải bái ngươi làm sư!” Trên đầu tường cách đó không xa một âm thanh đột nhiên vang lên, làm cho Thanh Trúc nhíu mày thân hình dừng lại ngẩng đầu vừa nhìn…
Một cái thân thể vô cùng nhỏ xinh nằm úp sấp trên ngói lưu ly, dùng ngắn tứ chi ngủn bám chặt vào mái ngói, không để cho mình từ trên đầu tường rớt xuống.
4 Thanh Trúc cũng không biết là ăn trúc cùng mình là một nửa đồng loại thì có gì mà hảo tiếc, bất quá, hiển nhiên, thần kinh có chút thô của Viên Viên cũng không nghĩ tới vấn đề này.
5 Sau khi bọn Phương Phương biết chuyện này, đều há hốc mồm, ở trong mắt bọn họ , mặc kệ thế nào cũng thấy giống như tiểu hài tử đang giận lẩy, mà Tuyết Sắc sau khi nghe xong , vẻ mặt rất mơ mộng nói với Viên Viên : “Viên Viên, nguyên lai ngày đầu tiên ngươi đã lấy thân báo đáp !” Kết quả, lập tức đổi lấy một cái tiểu nắm tay của Viên Viên, nhưng tiếp theo, Viên Viên lại bị một đống chim nhỏ mới vừa ấp xong đuổi theo đánh, bởi vì y khi dễ Tuyết Sắc mụ mụ của bọn họ.
6 Nhưng! Này cũng không phải trọng điểm!
“Ngươi vào trong cung tìm thứ này à?” Trời? Lỗ tai hắn xảy ra vấn đề sao? Hắn có thể chấp nhận một tiểu tử ba tuổi đột nhiên biến thành thiếu niên, nhưng y có thể lấy được mấy thứ này từ trong hoàng cung canh chừng nghiêm nghị đi ra?
Viên Viên còn không hiểu mình đã phạm vào chuyện tốt gì, thẳng thắn mà gật gật đầu, một hơi cắn hết dưa và trái cây trên que trúc.
7 Thái hậu năm nay đã tám mươi , đối với một người có đứa con sáu mươi hai tuổi mà nói, tám mươi thực là một độ tuổi rất trẻ, năm nàng mười lăm tuổi rốt cục có cơ hội hầu hạ tiên đế , mười sáu tuổi trở thành phi tử, sau năm ấy mười bảy tuổi sinh hạ long tử, ở trong mắt những phi tử khác xem ra, nàng bất quá là một nữ nhân may mắn , dù sao hậu cung ba nghìn giai nhân, có một số nữ nhân suốt một đời cũng chưa có cơ hội biết được cảm giác cùng trượng phu của mình sinh hoạt vợ chồng là dạng gì.
8 Hỏi hắn làm sao biết? Thấy đôi mắt vừa đen vừa thâm kia, lại nghe nói y là hùng tộc, nếu hắn còn đoán không được, chỉ sợ căn bản sống không đến hiện tại, ngu ngốc.
9 Trong rừng trúc sâu thẳm, trước khi xuất môn xử lý một chút sự tình, Thương Huyền hiện tại vừa lúc về nhà , muốn hảo hảo nhìn tiểu hùng vừa thích gây rắc rối vừa tham ăn kia một chút, vì thế tìm một chút thời gian qua đó thăm, không nghĩ tới đi một vòng ở trong rừng trúc, vẫn không phát hiện cái thân ảnh nho nhỏ kia, mà ngay cả hồ nước bình thường y thích ngồi chồm hổm thở dài nhất, cũng không nhìn thấy tiểu Viên.
10 Lai giả bất thiện, thiện giả không đến*, đương kim thái tử chính là loại người này, bất quá bởi vì có Viên Viên mật báo , Thanh Trúc sớm để thị vệ đem toàn bộ đại môn vương phủ đóng lại, không chào đón khách nhân, khiến đương kim thái tử mang người cùng mã đứng trước đại môn màu đỏ đóng chặt của vương phủ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.
11 Đúng vậy sao? Kia nghe được cái gì?”
“Đôi sư huynh muội kia đánh thắng cháu ngươi, sau khi đem người đuổi đi, sư huynh ôm sư muội ở bên nhau niệm một chút, sau đó sư muội cùng sư huynh nói một câu ta yêu ngươi, kế tiếp nghe không rõ ràng lắm.
12 Ngứa !”
Viên Viên sờ sờ chóp mũi, nhịn không được gãi lỗ tai một chút, y cảm thấy nhất định có người vừa nãy có người nhắc y, mới sẽ ngứa như vậy.
Y cũng không phải không nghĩ tới cùng Thanh Trúc nói rõ ràng lại chạy đi, trước kia y trải qua loại sự tình này, kết quả bị giáo huấn thật sự thê thảm, tiếng mông bị đánh vang xa, khiến y thiếu chút nữa biến thành một con hùng miêu giống khỉ trong rừng trúc, vài ngày y cũng không dám hảo hảo ngồi, chỉ có thể đáng thương vểnh lỗ tai nằm trên tảng đá than thở.
13 Phương Phương xuống núi đã một thời gian, từ ám hiệu trên người của Viên Viên, không bao lâu liền tìm được phủ Vương gia của Thanh Trúc.
Vốn tính toán cứ như vậy mà tiến vào trong vương phủ, trực tiếp đem người mang về, nhưng đến ngày nào đó, vừa lúc thấy hai người Viên Viên cùng Thanh Trúc ở trong sân luyện tập khinh công trong truyền thuyết đại hiệp , bộ dáng vừa cười vừa nói vui vẻ này, làm cho Phương Phương lưỡng lự, trước ám binh bất động, tính toán quan sát một chút cái tên này là hạng người gì lại cùng Viên Viên có thể hòa hợp như vậy… Hoặc là yêu.
14 Thời điểm ba người còn đang câu thông , ngoài cửa vương phủ đột nhiên truyền đến âm thanh ầm ỹ , khi bọn họ còn chưa nghe rõ bên ngoài rốt cuộc đang tranh cãi gì, hai người thị vệ đã vội vội vàng vàng mà chạy tới, thấy Thanh Trúc cùng Viên Viên đang ôm nhau ngây ra một lúc không hiểu gì, nhưng phát hiện trừ bỏ Vương gia cùng thiếu niên vui vẻ kia ra, thế nhưng còn có một nam tử cao lớn đứng một bên, kia thực làm cho trái tim bọn họ thiếu chút nữa dọa khỏi yết hầu.
15 Nước chảy, núi cao, nơi nơi đều đầy hoa, hoa ở trong gió lay động, theo gió nhẹ, có thể ngửi được một cỗ hương thơm thuần khiết, tựa như là hương vị dược thảo.