1 Thanh Sơn, trấn nhỏ, cầu nhỏ, nước chảy.
Bầu trời trong vắt, chính là lúc xuân sang khắp nơi.
Đường phố nhộn nhịp, dòng người như nước chảy. Ở lối vào trấn nhỏ, một bóng dáng gầy nhỏ lảo đảo đi tới, chất lỏng đỏ tươi chảy ra từ trong cơ thể nàng, uốn lượn khắp nơi.
2 “Thiên Âm, chúng ta là ăn mày, phải có hiểu biết của kẻ ăn mày!”
“Điều đầu tiên khi làm ăn mày: yếu đuối, giọng điệu phải nhu nhược mềm mỏng. ”
“Điều thứ hai khi làm ăn mày: ti tiện, dù bị người khác chửi mắng đánh đập, tuyệt đối không đánh trả.
3 Thiên Âm bất ngờ thoát ra, tất nhiên liều chết chạy một mạch.
Mà Hồng Trang thấy ngay trước mắt tất cả mọi người lại có người thoát khỏi tay thuộc hạ của mình càng cảm thấy mất hết thể diện, một tên ăn mày nhỏ bé, lại có thể thoát khỏi roi trói của mình, làm cho nàng ta có chút không cam lòng, liền hạ lệnh loạn côn đánh chết Thiên Âm.
4 Không biết qua bao lâu, khi tỉnh lại lần nữa, Thiên Âm phát hiện mình nằm cạnh một con suối nhỏ, nửa người ướt sũng, thậm chí có con cá tinh nghịch chui vào quần áo vừa cũ vừa rách của nàng chơi đùa.
5 [*Không cẩn thận liền biến tính: không cẩn thận sẽ bị thay đổi giới tính. Đại khái là bé Thiên Âm nhìn nhầm giới tính của người ta á]
Ngay tức khắc, xuyên qua vài sợi tóc, một khuôn mặt xinh đẹp làm người ta hít thở không thông rơi vào mắt nàng.
6 Chập tối, ánh nắng chiều giăng đầy bầu trời.
Tia sáng bị cây cối bên dòng suối nhỏ che khuất đã trở nên ảm đạm đi.
Thiên Âm vẫn canh giữ bên người nam tử hôn mê như cũ, ở trong tiếng suối chảy róc rách mà ngủ gà ngủ gật.
7 “Thiên Thiên. . . . . . . . ” Y nghiền ngẫm cái tên này, gương mặt đầy ý cười, như trăm hoa đua nở: “Tên của ta là Mặc Tử Tụ. ”
“Vậy ta gọi ngươi là Mặc ca ca được không?”
Mặc Tử Tụ có chút kinh ngạc, lần đầu tiên có người dám kêu y bằng ca ca, cảm giác này cũng không phải rất tệ.
8 Đúng lúc này, một đạo hồng quang xuất hiện trên bầu trời.
Vẻ mặt Mặc Tử Tụ ngưng trọng, một tay vung lên, một đường kết giới hiện ra, nhìn từ bên ngoài, nơi bọn họ đứng chỉ còn lại một mảnh hư vô.
9 Bóng đêm dần che kín, trăng sáng treo cao, gió mát trăng thanh.
Lúc này Thiên Âm đang dựa theo ánh trăng mà tìm đường tới chân núi.
Mặc Tử Tụ nói là ném nàng xuống núi, nhưng chẳng qua chỉ ném nàng tới giữa sườn núi thôi.
10 [*Tiết tháo: khí tiết vững vàng, không khuất phục, trong sạch. ]
Nhưng là Thiên Âm nhìn đến bữa tối của mình bị một vật nhỏ đoạt ăn mất, miệng dẹp ra, trừng mắt, ngay lập tức liền nổi giận.
11 Thiên Âm và tiểu thú lông tròn đồng thời nổi giận!
Bởi vì trước khi tiểu đồng tử ngất xỉu đã hét lên một tiếng, rõ ràng là: “Cứu mạng với! Kẻ quái dị đó!”
Tiểu thú lông tròn thu hồi ánh mắt, hai móng kéo kéo tóc Thiên Âm, trong mắt tràn ngập kinh thường, chỉ tiểu đồng, lại chỉ Thiên Âm, miệng y y a a không ngừng.
12 “Muội yên tâm, nếu nó là của muội, ta sẽ không đoạt vật yêu thích của người khác. ” Huyền Tề nhún vai, dáng vẻ thư thả: “Muội có thể nói cho ta biết không, nó là loài gì thế? Nhìn khắp Tiên thú của Tiên giới, nhưng ta lại chưa bao giờ gặp qua thú nhỏ đáng yêu cỡ này.
13 Thiên Âm chỉ sợ hắn sơ ý tức giận đến ngất đi, vội mở miệng khuyên lơn: “Lão gia gia, xin ngài bớt giận, thân thế người già suy yếu, không chịu nổi cơn giận dữ lớn được.
14 Trên điện, một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ mặc cẩm bào lộng lẫy, tóc đen phiêu dật, một đôi mắt phượng hẹp dài tựa như lơ lãng dừng trên người Thiên Âm, ám quang lưu động.
15 Sự hấp dẫn của Tiên Tôn thứ hai này quá lớn, Lục Cẩn hít sâu một hơi, lẳng lặng bắt đầu đánh giá Thiên Âm cẩn thận.
Chưởng môn không nói gì, tất cả mọi người cũng không dám mở miệng nói chuyện, trong lúc nhất thời cả điện Thái A yên tĩnh đến nỗi tiếng hô hấp cũng có thể nghe rõ ràng.
16 Cuối cùng không phụ sự kì vọng của mọi người, một bộ cẩm bào hoa lệ xuất hiện ở cửa điện, trên trường y kia thêu hình hoa mẫu đơn rực rỡ, từng đóa nỡ rộ lên, theo mỗi bước chân y đi, gần như sống dậy.
17 Lưu Cẩn nghe lời nói của Lưu Quang thì có một chút bất ngờ nho nhỏ, không nghĩ tới tên đệ đệ không nên thân của mình lại muốn thu đồ đệ.
Hắn không nhịn được nhìn về phía Thiên Âm, chẳng lẽ bé gái có thần thể trời sinh này có thể giúp đệ đệ mình thay đổi tính tình sao?
Nếu thật sự là như thế, vậy đưa Thiên Âm cho hắn, thật ra vẫn có thể coi như là một chuyện tốt!
“Nếu Lưu Quang ngươi muốn nhận đồ đệ, thế thì tiểu nha đầu này về sau sẽ bái nhập môn hạ của ngươi, ngày mai lập tức tiến hành lễ bái sư đi.
18 Đó là một loại phong thái tuyệt trần không thể nào nói rõ ràng.
Núi xanh, mây trắng, ánh nắng, tất cả đều làm nền.
Giữa trời đất, chỉ riêng một mình hắn, một cảnh này, lập tức khiến vạn vật cũng mất đi màu sắc.
19 Thu hồi tầm mắt, Lưu Cẩn lướt nhanh qua mọi người một cái, thu những ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc ghen tị của của đám đệ tử mới vào đáy mắt.
Sư đệ này của mình, mỗi lần xuất hiện, đều sẽ để lại cho người khác ấn tượng không thể nào xóa nhòa.
20 Editor: Bạch Ân Hy
Hôm sau, lễ bái sư vừa dài dòng vừa rườm rà.
May mà Trọng Hoa là Tiên tôn, có thể hưởng thụ được rất nhiều ưu đãi
Trước lễ tế trời đất bái sư, chính là Thiên Âm – kẻ được vạn người chú ý.
Thể loại: Dị Giới, Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50