41
42 “Thì ra kẻ ăn xin như ngươi khi được “dọn dẹp” lại cũng ra dạng người như thế kia, bản tiểu thư thật không nhìn ra, ngươi lại sinh ra bộ dáng mê hoặc như vậy.
43
44 Hồng Trang bước hai ba bước đã tới trước mặt nàng, đá mạnh vào nàng một cước: "Ta muốn ngươi phải quỳ xuống xin lỗi ta!"
Thiên Âm chịu một cước, nhìn mấy người này, trên mặt đầy vẻ bất khuất: "Mơ tưởng!"
"Để ta xem xương cốt của ngươi cứng đến đâu!" Hồng Trang ra lệnh cho một người trong số đó, cười đắc ý, nói: "Đè ả xuống đất, phải để cho ả biết thứ gì là tôn thứ gì là ti! Một kẻ ăn xin hèn mọn, cho dù có bay lên đầu cành cây thì cũng chỉ là một con gà rừng nhuộm lông mà thôi!"
"Đừng.
45
46 Hai người một trước một sau tiến tới gần Thiên Âm, cười đến mặt mày hớn hở.
Phấn y nữ tử Vân Lam nói: “Ngày lễ bái sư hôm đó ta còn chưa thấy rõ ngươi, còn tưởng rằng ngươi có ba đầu sáu tay, hừ!” Nàng ta quét mắt nhìn Thiên Âm từ trên xuống dưới, đối với kẻ phàm tục này, ngay cả giả vờ giữ hòa khí trên mặt cũng lười bày ra, “Nhìn gần cũng không thấy có gì đặc biệt, không biết Tôn thượng cao quý nhìn trúng cái gì ở ngươi?”
Thiên Âm giả bộ ngu ngơ, cười ha ha: “Thiên Âm không biết tỷ tỷ đang nói đến chuyện gì, nếu không có chuyện gì khác…” Nói xong đột nhiên nàng vui mừng nhìn về phía sau của hai người kia, hô to: “Sư phụ, sao người lại tới đây?”
Hai người kia quay lại cả kinh, lập tức xoay người hành lễ: “Bái kiến Tôn thượng!”
Hồi lâu sau, gió từ từ bay qua, mùi hoa tỏa ra bốn phía.
47
48 Khi Trọng Hoa nặng nề bước ra khỏi Điện Thái A, nắng chiều đã rọi khắp trời.
Hào quang như màu quất phủ lên ngọn tiên sơn, chiếu lên biển mây làm ánh lên từng mảng kim quang.
49
50 Thiên Âm dần nhắm hai mắt, mồ hôi lạnh to chừng hạt đầu không ngừng trượt xuống như suối, nàng vẫn kiên cường nghễnh cằm, nghe nói thế, chỉ lặp lại một câu kia: "Con không trộm!"
Đệ tử đứng bên cạnh vây xem thấy nàng như thế, có kẻ hả hê, có người thương hại, có người khâm phục.
51
52 Thiên Âm cúi đầu nhìn mình, ừ, không nghiêm trọng đến nỗi “nửa sống nửa chết”, lại nhìn thấy mặt Nguyệt trưởng lão xanh mét, vội vàng kéo y phục của Lưu Quang: “Hoa ca ca, hay là đừng nói cho sư phụ biết…”
“Còn gọi Hoa ca ca nữa thì ta sẽ bắt ngươi đi luyện đan!” Lưu Quang không thể nhịn được nữa, ánh mắt như hung thần nhìn chằm chằm Thiên Âm, gương mặt xinh đẹp, thế mà vẻ mặt lại như thế, ngược lại có vẻ thân thiết động lòng người, Thiên Âm bật cười, cười đến nỗi những vết roi trên người co lại đau đớn.
53
54 Ánh mắt của Trọng Hoa rơi xuống người Nguyệt trưởng lão, đôi mắt hắn chợt lóe lên, trong đôi mắt ấy là tầng tầng lớp lớp uy nghiêm cùng đe dọa, lập tức Nguyệt trưởng lão nhảy dựng lên, lung túng nói: “Không biết có chuyện gì mà Tôn thượng giá lâm tới Tàng Bảo Điện?”
“Nếu như bổn tôn nhớ không lầm thì khi đệ tử tiên môn có làm sai môn quy thì đưa tới Chấp Pháp Điện để xử trí.
55
56 “Cái gì…A!”
Nàng đang muốn lên tiếng hỏi thì Lưu Quang đã kẹp nàng vào khuỷu tay rồi mang nàng bay vút lên trời cao với tốc độ nhanh như gió.
Chỉ một lúc sau Thiên Âm đã thấy Lưu Quang đưa mình tới ngọn núi bên cạnh.
57
58
Gió mát thổi qua, đêm tối phủ xuống.
Thiên Âm ôm túi đựng tiên đan thần dược lấy từ trên người hai tiên tử kia ở
trong ngực, gương mặt thỏa mãn đáp xuống từ vân đóa*, lúc thấy Cửu Trọng điện thì giống ngựa hoang tìm được mẹ, vui mừng chạy tới cửa điện.
59 “Cho nên…” Lưu Quang vỗ bờ vai mềm mại trước mặt: “Ngươi hơn người khác là có thiên phú, hãy học thật tốt, ngày ngày tiến về phía trước, không tới mấy năm thì có thể đánh lại đám người đó rồi.
60