1 Phía nam Triêu Thiên đại lục, một mảnh núi xanh trùng điệp trải dài mấy ngàn dặm, mấy trăm ngọn núi quanh năm ẩn mình trong mây mù.
Đại phái tu hành đệ nhất thiên hạ Thanh Sơn Tông nằm ở chỗ này, người bình thường cực kỳ khó chứng kiến hình dáng.
2 Sau đó dù nhìn thấy thiên địa phát sinh dị biến đến cỡ nào, cũng chớ nên kinh hoảng. "
Thanh Sơn Tông đệ tử yêu cầu dân chúng trên trấn trở về nhà, một chút du khách cũng về khách sạn, trên đường nhanh chóng trống trơn.
3 Triệu Tịch Nguyệt cầm thi thể Âm Tam đi tới bên ngoài trấn, cước bộ dẫm trên mặt cỏ xanh xanh, rất nhẹ nhàng.
Ánh sáng sáng ngời đến từ thiên không đem thân thể kiều tiểu của nàng chiếu thành một đạo bóng dáng thật dài trên mặt đất, sau đó dần dần bị ánh sáng càng thêm rực rỡ biến thành mờ nhạt.
4 Sau ba canh giờ, thiếu niên lần nữa mở mắt, từ trên nhánh cây gỡ xuống y phục đã khô mặc vào người, liếc nhìn phương xa ngọn núi một lần nữa biến mất ở trong mây mù, xoay người hướng hạ du đi tới.
5 Mạ non xanh xanh đều tăm tắp, khoảng cách giữa mỗi gốc mạ chính là tuyệt đối, hoàn mỹ đến cực điểm.
Vô luận từ góc độ nào quan sát, mạ non đều thành thẳng tắp một đường, ngay cả cái bóng trên mặt nước cũng không có bất kỳ một điểm sai lầm.
6 Người tu hành trung niên kia gọi là Lữ Sư, xuất thân từ ngọn núi thứ ba trên Thanh Sơn Thượng Đức phong, hôm nay đã đạt tới cảnh giới Thừa Ý viên mãn, bởi vì trước sau hai lần trùng kích cảnh giới Vô Chương không thể thành công, tạm thời dừng cước bộ tại đây, hôm nay nhậm chức môn sư Nam Tùng đình, chịu trách nhiệm bồi dưỡng đệ tử mới vào ngoại môn.
7 Lữ Sư đi ra phía trước, gõ gõ cái bàn.
Vị nam tử áo bào xám kia tỉnh lại, dụi dụi đôi mắt hơi mỏi, nhìn thấy là Lữ Sư, rất cao hứng, đợi thấy bùn đất trên vạt áo trước cùng giày của hắn, lại rất cả kinh.
8 Tiếng trà tiếng gió, vô số âm tiết vọng vào tai.
Nhiều đệ tử hơn chú ý tới động tĩnh phía sau, không khỏi có chút trợn tròn mắt.
Lữ Sư nhìn động tĩnh nơi này, hai hàng lông mày chau lên, mơ hồ có chút không vui, ngón tay phải đặt ở phía sau lưng nhẹ nhàng bắn ra.
9 Lúc trước Liễu Thập Tuế về tiểu viện đọc nhập môn pháp quyết, xem vô cùng thật tình mà chuyên chú, rất nhanh đã học thuộc toàn bộ nội dung bên trên sách.
10 Sáng sớm hôm sau, Liễu Thập Tuế lại tới, vẩy nước quét nhà, nhận đồ ăn sáng, quét lá cây, chất đống rất dễ nhìn.
Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn hắn.
Đêm qua Lữ Sư nói chuyện với Liễu Thập Tuế, hắn cũng nghe được.
11 Bốn phía Nam Tùng đình khắp nơi đều là ngoại môn đệ tử đang cực khổ luyện công.
Thời điểm bọn họ xuất quyền, nhìn như lực đạo mười phần, khí thế bàng bạc, kì thực phi thường cẩn thận yêu cầu khống chế cực độ tinh chuẩn, cũng là yêu cầu của nhập môn công pháp, hơn nữa lúc đầu có vị đồng môn thất thủ đánh gãy một nhánh cây cổ thụ, nhóm chấp sự sắc mặt vô cùng không đẹp mắt.
12 Những lời nói này rất khó hiểu, bởi vì không có quy luật nào trong đó, càng có vẻ không đầu không đuôi.
Không biết Liễu Thập Tuế có hiểu được những lời này hay không, dù sao hắn không trả lời vấn đề này của Tỉnh Cửu.
13 Các đệ tử vội vàng bái kiến Lữ Sư, gấp gáp giải thích đây là Tỉnh Cửu sư đệ đang giúp bọn mình giải đáp nghi nan.
Lữ Sư vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhìn Tỉnh Cửu sau án vẫn đang đề bút viết nhanh, nghĩ thầm người này có bản lãnh gì, dám giải thích bừa bãi, từ đó dạy hư đám trẻ này, bỗng nghĩ tới quan hệ giữa Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế, càng có chút khẩn trương, trầm giọng nói: "Lấy ra ta xem xem.
14 Đêm khuya vắng người, tiểu viện của Tỉnh Cửu nghênh đón người khách đầu tiên trừ Liễu Thập Tuế ra.
Hắn biết đối phương sẽ đến, vì vậy đã đứng sẵn ở trong sân chờ.
15 Tỉnh Cửu có chút ngây ra, hỏi: "Cái gì?"
Liễu Thập Tuế khẩn trương nói: "Nếu như ngươi là gian tế của những tông phái khác, vậy ngươi đi nhanh đi, ta sẽ không nói với ai.
16 Liễu Thập Tuế rời khỏi nhai bình, đi tới chu phong, không còn trở lại.
Hình ảnh cuối cùng mà hắn lưu lại là khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì tức giận mà có chút ửng đỏ cùng với cặp mắt bởi vì không nỡ mà tràn đầy nước mắt.
17 Quá hoang đường, chẳng lẽ nội môn khảo hạch cũng có thể làm loạn sao?"
Tiết Vịnh Ca mở đầu, sau đó có vài đệ tử cũng phụ họa theo.
Ngọc Sơn sư muội hôm nay phát hiện có người tham gia nội môn khảo hạch trước mình, vốn cũng có chút thất vọng, nhưng đến khi nàng biết người kia là Tỉnh Cửu, toàn bộ thất vọng cũng biến thành vui mừng.
18 Trì Yến cười khổ, hắn rất rõ sư huynh ghét nhất chính là loại người như vậy, năm đó cho dù nhắc tới Tiểu sư thúc, cũng sẽ không có nửa điểm hảo cảm, vội vàng chuyển đề tài, nói: "Ta còn tưởng rằng hôm nay chư phong sẽ hỏi chuyện của Bích Hồ phong.
19 Đúng vậy, vị sư thúc Tích Lai phong kia biết Tỉnh Cửu.
Hơn một trăm tên nội môn đệ tử bên khe suối Tẩy Kiếm cũng biết Tỉnh Cửu.
Mặc dù hai năm qua hắn chỉ ở Nam Tùng đình, mới vừa tiến vào nội môn, nhưng hắn đã sớm là một danh nhân.
20 Cho đến thật lâu sau, Tỉnh Cửu mới thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu lên.
Đúng lúc này, hắn nghe được câu nói sau cùng của Lâm Vô Tri trong bài giảng này.