1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là một thành nhỏ, gọi Lâm thành.
2 Lâm thành ba mặt đều là núi vây quanh, đặc biệt phía nam là một toà Ngọc Bình Sơn, đó là một toà danh sơn, đất thiêng nảy sinh hiền tài, đến nay cũng không thiếu truyền thuyết về hồ yêu quỷ quái xuất hiện ở trên núi.
3
Diệp đại phu gần đây tâm tình quả thật không tốt.
Hắn cảm thấy được tâm tình không tốt này tất cả cũng là bởi vì tên ngốc A Hổ bán củi trước cửa nhà mình mỗi ngày kia.
4
Hôm nay, Diệp đại phu mắt thấy A Hổ đến, trên vai đeo sọt thuốc, Diệp đại phu liền chỉ cảm thấy đau đầu, A Hổ đem thuốc lấy ra, lựa chọn tìm kiếm, Diệp đại phu ghét bỏ nhìn thuốc của A Hổ, sau đó hung ác mắng hắn vài câu: “Chính ngươi đem ra bên ngoài bán đi, ta không mua!”
A hổ bị mắng một trận, ủy ủy khuất khuất mà đeo sọt thuốc đi ra bên ngoài hiệu thuốc Diệp gia, ngồi xổm ở nơi hắn bán củi trước kia mà bán thuốc.
5
Tiền bán thuốc của A Hổ, đều là do Diệp đại phu thay hắn bảo quản, thả một đồng vào trong hộp, khóa ở bên trong nội đường Diệp gia, Diệp đại phu vốn đang chuẩn bị lấy sổ sách cho hắn xem, kết quả đưa sổ sách cho kẻ ngốc đó, hắn nhìn ngang liếc dọc, nghiên cứu nửa ngày, bỗng nhiên cười rộ lên: “Ha! Hai chữ này ta nhận ra, đây là một, đây là mười…”
Diệp đại phu mỗi ngày bán thuốc, thường thường ngồi ở bên trong nội đường, một bên ghi số sách, một bên nói chuyện cùng hắn.
6
Diệp đại phu mặt thật là đỏ a…
A hổ kinh ngạc nhìn Diệp Cảnh Nhiên đỏ đến mức như có lửa ở hai má, yên lặng mà nuốt nước miếng.
Diệp Cảnh Nhiên nhìn bộ dáng ngơ ngác của hắn, đầy bụng tức giận, liền vỗ vào cái đầu tròn trịa của A Hổ một cái.
7
Một tháng sau đó.
Khi đó, Diệp đại phu đã chính thức “Thu lưu” A Hổ, hơn nữa còn dưỡng thành thói quen mỗi sáng sớm mang theo hắn đi dạo chợ sáng, Bạch Thuật mặc dù có chút ngại A Hổ ăn nhiều, nhưng nhìn A Hổ mỗi ngày, nửa đêm từ trên núi hái những dược liệu quí giá kia, cũng cảm thấy Diệp đại phu đối với cuộc mua bán này là làm đúng.
8
Hôm nay, Diệp đại phu mang theo A Hổ, lên núi đón nắng ấm mùa xuân.
Ngọc Bình sơn nối danh là có phong cảnh tú lệ, chỉ là thường có truyền thuyết về quỷ quái, cho nên không người nào dám đặt chân đến.
9
Đợi đến khi Diệp đại phu bình thản mà tại sơn động của huyện lệnh công tử ngồi xuống, đã là gần trưa.
“Đến đến, uống một ngụm trà, xin bớt giận mà…” Huyện lệnh công tử nghiễm nhiên một bộ dạng chủ nhân, bưng ra hai nửa đoạn trúc làm cốc uống trà, bên trong không biết ngâm cái gì, đưa một chén cho Diệp đại phu.