1 Đại hội tuyển tú, Vĩnh Thiên hoàng triều. Đây là đại hội ba năm mới tổ chức một lần tính từ ngày hoàng đế lên ngôi, hôm nay là lần tuyển tú đầu tiên của tân đế Hoàng Phủ Vân Long.
2 Lâm Hạo Thiên nhàn nhã nằm trên tháp thượng làm bằng trúc, hưởng thụ mùi thơm từ cây hoa dương tử đang tỏa bóng mát đưa mình đón nắng che chở cho vị chủ nhân đã cứu mạng nó, không như mấy hôm trước còn là một thân cây khô, qua sự chăm sóc đặc biệt của Lâm Hạo Thiên liền trở lại dáng vẻ kiêu hãnh trước đó !Ngày Lâm Hạo Thiên đến, lãnh cung không hổ là lãnh cung, tiêu điều hoang vắng, tồi tàn rách nát không thể tệ hại hơn nữa, hắn quan sát một vòng lại phát hiện nơi đây thông với một cánh rừng, chắc hẳn thông với khu săn bắn của hoàng cung !Không quan trọng, chỉ cần có nơi để tìm nguyên vật liệu, thì nơi đây, hắn sẽ tái tạo mọi thứ ! Lãnh cung này là lãnh địa của hắn, không cần hầu hạ hoàng đế, không vướng tranh đấu hậu cung, có thể tự do nhàn nhã hưởng thụ mọi thứ thuộc riêng về mình, nơi nào bằng lãnh cung chứ ?Hắn đánh giá mọi thứ, tuy cũ kĩ nhưng những vật dụng thiết yếu vẫn đầy đủ, bao nhiêu đó đã đủ, ngày xưa bị huấn luyện nơi rừng Amazon còn tàn khốc hơn nơi này gấp trăm lần ! Hắn là một trong ba người sống sót trong 1000 đứa trẻ mồ côi được thả vào rừng Amazon tự sinh tự diệt trong hai tháng, những khổ cực trong đó không thể dùng lời nói để miêu tả !Hắn vào rừng tìm nguyên vật liệu sửa chữa mấy căn phòng trở nên kiên cố, lại tìm được thức ăn cùng một ít thảo dược cần thiết, lại thấy khung cảnh quá tiêu điều hoang vắng, hắn tìm một số loài hoa dại về trồng xung quanh, lại tìm thảo dược pha chế cứu sống mấy gốc tử dương héo rũ.
3 Hoàng Phủ Vân Long nheo mắt nghe báo cáo của ám vệ, thật thú vị, qua ba tháng theo dõi y có thể xác định, Lâm Hạo Thiên là vì muốn trốn khỏi chốn hậu cung đấu tranh gay gắt mới cố ý đánh Trầm Yên Vân để được vào lãnh cung, lại biến lãnh cung thành nơi thế ngoại đào viên giữa chốn cung đình xấu xa vẩn đục! Lâm Hạo Thiên a, Lâm Hạo Thiên! Ngươi thật thú vị, làm sao trẫm có thể không chú ý ngươi đây? Ngươi là kẻ duy nhất tính kế trẫm mà còn nhởn nhơ, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, Lâm Hạo Thiên a, chỉ có thể trách là ngươi trêu chọc trẫm trước!Khóe môi câu lên, khuôn mặt băng lãnh lại nhu hòa đi vài phần, khuôn mặt tuyệt mỹ lại càng khiến người hít thở không thông, lúc này nếu có ai thấy, ắt hẳn sẽ nguyện chết dưới chân y cũng không hối tiếc! Nụ cười của đế vương luôn là có thể so sánh với Tuyết liên nghìn năm, xinh đẹp cao quý lại là vô giá khó tìm!Lâm Hạo Thiên đang ngồi viết sách lại cảm thấy sống lưng truyền đến một trận ác hàn, hắn rùng mình đứng dậy khoác thêm ngoại bào, tối mùa thu có chút lạnh lẽo.
4 ốt aLâm Hạo Thiên nhàn nhã thưởng thức trà Long Tĩnh trong đình viện bên hồ, hắn không thể không thừa nhận cuộc sống ở Long Hiên Các này thật sự khiến người ta dễ sa đọa.
5 Hoàng Phủ Vân Long nhìn con người đang hưởng thụ các tỳ nữ chăm sóc mà sầm mặt, người này không bao giờ để y vào trong mắt, cả việc náo loạn hậu cung lần trước cũng chỉ thông báo cho y một câu, ta giúp ngươi chỉnh đốn hậu cung ngươi không được can thiệp.
6 Mà hai nhân vật chính lại đang ở trong Long Hiên các mà mắt to trừng mắt nhỏ, Hoàng Phủ Vân Long nghiến răng:- Hỗn đản! Mau cởi trói cho trẫm!- Ngoan! Đừng kích động! Vừa mới khỏe chẳng lẽ lại muốn nằm thêm ba ngày?- Ngươi…Hoàng Phủ Vân Long căm hận nhìn tên sói già trước mặt, ăn y không chừa mẫu xương khiến y ba ngày không xuống giường được, lại lấy lí lẽ sợ y vận động sẽ ảnh hưởng đến vết thương phía sau liền dùng dây trói y vào giường.
7 - Ái khanh đã nghĩ kĩ?Hoàng Phủ Vân Long lạnh lùng nhìn Tề Hiên cùng các vị đại thần đang cung kính đứng trước bàn, giọng nói cũng không mang theo chút nhiệt độ nào.
8 Chiếc bàn đàn hương trăm năm vừa mới thay chưa được ba ngày lại oanh liệt bỏ mình, dưới một cái vỗ bàn tưởng như không dùng sức. giọng nói lạnh băng như đến từ địa ngục:- Ngươi lặp lại lần nữa!Thị vệ run rẩy, cẩn thận lên tiếng:- Bẩm Hoàng thượng! Ngô tướng quân báo Hoàng quân bị dư đảng của tể tướng liên kết cùng hoàng tộc Đại Hồng bắt đi!Ầm!Lần này là chiếc ghế làm từ gỗ lim nạm vàng tan thành trăm mảnh! Thị vệ càng thêm nín thở, Hoàng thượng nổi giận thật đáng sợ a!- Lui xuống! Truyền Ngô Hoành!- Tuân mệnh!Thị vệ như được ân xá run rẩy chạy thật nhanh ra ngoài, nếu ở thêm một lát có khi nào hắn vì hít thở không thông mà chết không?Một lát sau, Ngô Hoành vội vã đi vào, nhìn khung cảnh hỗn độn trong Ngự thư phòng liền quỳ xuống:- Mong hoàng thượng xử phạt! là tội thần thất trách!- Kể rõ!- Là do Tương tần quân bị bắt giữ nên Hoàng quân vội chạy đi không ngờ chúng thiết lập trận pháp, lại sử dụng thuật nhiếp hồn lên người Tương tần quân, khiến Tương tần quân đâm một đao vào người Hoàng quân, mà đao đó lại có tẩm Nhuyễn cân tán cùng mê hồn nên…- Điều tra có manh mối không?- Ở Nguyệt Phong cốc!- Hừ! Tề Hiên! Ta đã cho ngươi một đường sống mà ngươi lại không muốn đi! Đừng trách ta vô tình! Ngô Hoành!- Có thuộc hạ!- Từ nay không còn Tề gia! Ai có liên quan đến Tề gia tịch thu gia sản đày đi biên cương! Nam nữ dưới 25 trên 16 sung quân! Nhỏ hơn 16 đưa đi huấn luyện làm sát thủ!- Tuân lệnh!- Còn người Hoàng tộc Đại Hồng… Bắt hết lại cho ta! Cho người dịch dung ở mấy vị trí quan trọng ! Đã không muốn đấu trên chiến trường vậy thì ta sẽ cùng họ thi ám chiêu !- Vâng thưa Hoàng thượng !- Huy động hai phần ba ám vệ xâm nhập Nguyệt Phong cốc ! nhất định phải cứu được hắn !- Vâng !Hoàng Phủ Vân Long ngẩn người nhìn đống hỗn độn mà lòng cũng ngổn ngang, Thiên, rốt cuộc ngươi đối với Tương Văn Phong là tình cảm gì ? Vì sao vì y mà ngươi không quan tâm nguy hiểm liền liều mình xông đi ? Liệu khi ta gặp nguy hiểm ngươi có làm như vậy không ? Ta đối với ngươi lại là gì ? Công cụ chơi đùa tiết dục sao ? Đem hoàng đế đùa giỡn trong tay rất vui phải không ? Thiên, ta khổ sở, thật sự rất khổ sở, tim cũng rất đau, ta yêu ngươi đến không còn đường quay đầu lại rồi, nếu ta giết Tương Vân Phong, ngươi sẽ hận ta sao ? Ngươi sẽ dùng ánh mắt chán ghét nhìn ta sao ? Ta sắp hỏng rồi, Thiên…Một cơn đau từ ngực truyền đến kéo Lâm Hạo Thiên ra khỏi hắc ám vô tận, nếu lúc Tương Vân Phong tấn công cơn chóng mặt không đánh úp lại thì hắn đã không bị thương để rồi bị bắt.
9 Vĩnh Thiên hoàng triều, Minh đế năm thứ 9. Thiên hạ nhất thống, từ nay trên bản đồ chỉ có một Vĩnh Thiên. Nơi từng là hoàng cung của Đại Hồng lại trở thành nơi thờ cúng một pho tượng bằng vàng nguyên chất, một nam tử có vẻ ngoài kinh hãi tục nhân, cả đệ nhất mỹ nữ cũng không dám nhìn vào pho tượng, vẻ đẹp ấy chỉ có ở chốn tiên cảnh, phàm nhân ai lại có khuôn mặt tuyệt luân như vậy ?Ngươi hỏi đó là ai ?Ngu xuẩn !Ngươi nghĩ ai có đủ khả năng khiến Minh đế hao tâm như vậy ?Vị Hoàng quân trong truyền thuyết kia sao ?Thông minh !Nhưng nghe nói Hoàng quân rất bình thường a ! nam tử kia rất đẹp mà !Bằng hữu của ta là cháu ngoại em họ con cô chú ông bác em rể của một người làm tỳ nữ nói cho ta biết, Hoàng quân là dịch dung !Nga ? Dịch dung ? Cũng phải ! Dung mạo như thế chỉ rước thêm phiền toái vào thân ! Hoàng quân thật vĩ đại ! Tài mạo song toàn ! Không có người chúng ta không thể thoải mái như bây giờ !Đúng đúng ! những cải cách lúc trước đều là ý của Hoàng quân a !Nhưng Hoàng quân đã mất bốn năm, Hoàng thượng lại không tuyển hoàng hậu, cả hậu cung cũng trống rỗng, nghe nói ngài sẽ truyền ngôi cho tam đệ Hoàng Phủ Minh Vũ a !Sau khi Hoàng quân Lâm Hạo Thiên tạ thế, Minh đế đóng cửa hậu cung, bãi bỏ tuyển tú, một lòng nhất thống thiên hạ, khi thế cục ổn định liền dựa vào những cải cách Hoàng quân lưu lại tạo nên một thế giới tràn ngập hạnh phúc, vui vẻ, lại dựng miếu thờ Hoàng quân khắp cả nước trở thành nhân vật hậu cung đầu tiên có riêng một lăng tẩm, có một tượng đài ghi nhớ, cũng được mọi người cung phụng như một vị thần linh.
10 Hoàng Phủ Minh Vũ nhìn Hoàng Phủ Vân Long thẫn thờ nhìn mấy gốc cây dương tử nơi lãnh cung thì lại thở dài một hơi, Đại hoàng huynh này của hắn thật khiến người ta đau lòng, người đã mất bảy năm mà y vẫn không quên được, vẫn cứ nhớ người nọ rồi giày vò bản thân đến tàn tạ, cậu chỉ đành gánh vác trọng trách làm đế vương để y có thể toàn tâm toàn ý sống trong thế giới với kí ức về người nọ.