1 Trong chốn giang hồ đầy những biến động bất ngờ, cũng như trong cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Năm thứ năm của Long Tôn hoàng triều Cảnh Đế, giang hồ cũng đã gần năm mươi năm sóng yên biển lặng, bỗng nhiên xuất hiện một thế lực hoàng hành đại giang nam bắc với xu thế chẻ tre, bất quá chỉ trong ba năm mà thôi, thế lực này thực đúng là hậu sinh khả úy.
2 CHƯƠNG THỨ NHẤT
editor: Jung Tiểu Kú
“Tam Lượng, nói cho ngươi biết nha, nơi ngươi đến, đó không phải là địa phương tầm thường, bình thường người khác muốn vào cũng vào không được.
3 CHƯƠNG THỨ HAI
Editor: Jung Tiểu Kú
“Hoa cúc? Thế nào lại là hoa cúc? Hoa cúc nào có lớn như vậy? Hoa cúc không phải là một đóa nho nhỏ, sau mùa thu, trên bờ ruộng bờ đê khắp nơi đều có hay sao?” Tần Tam Lượng la hoảng lên.
4 CHƯƠNG THỨ BA
Editor: Jung Tiểu Kú
Bất kể nói thế nào, Tần Tam Lượng cuối cùng vẫn là trở lại. Nam Cung cung chủ buồn bã ỉu xìu vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, cũng sẽ không tái tức giận nữa, nghĩ thầm thật tốt, thậm chí còn ba dục bốn mời, đương nhiên nếu hôm nay không phải chủ tử của ngươi là ta, thì không phạt ngươi một trận, như thế ngươi phải biết là cung chủ Giang Độ ta là vô cùng tốt bụng.
5 CHƯƠNG THỨ TƯ
Editor: Jung Tiểu Kú
Đang suy nghĩ, tiếng gõ cửa lại vang lên, lúc này kèm theo một thanh âm mềm nhẹ động lòng người: “Nam Cung công tử, ta có thể vào không?”
“Nga, vào đi.
6 CHƯƠNG THỨ NĂM
Editor: Jung Tiểu Kú
Tần Tam Lượng một chút cũng không phát hiện những lời này của Nam Cung Giang Độ có cái gì không đúng, vẫn hưng phấn như cũ gật đầu, đem dưa vào miệng nuốt trôi, sau đó, y mới mặt mày hớn hở chậm rãi nói: “Chủ tử, ngươi yên tâm đi, ta cũng nghĩ kỹ rồi, nếu là ngươi không chê ta làm việc không tốt, ta đây sau khi lập gia đình, sẽ đem Thúy Hoa đến đây, hai chúng ta cùng nhau làm việc trong phủ, bất quá, ngươi chỉ cần phát tiền lương của một người thôi cũng được.
7 CHƯƠNG THỨ SÁU
Editor: Jung Tiểu Kú
Đốt nến đỏ, hai người lên giường, đối với loại chuyện này, Tần Tam Lượng đã coi như thuần thục, nhưng vẫn cảm thấy có chút e lệ.
8 CHƯƠNG THỨ BẢY
Editor: Jung Tiểu Kú
Ngồi ở trước tảng đá to ấy, hai tay nâng cằm, ngơ ngác nhìn phía trước, Tần Tam Lượng cố gắng tiêu hóa tin Thúy Hoa từ hôn.
9 CHƯƠNG THỨ TÁM
Editor: Jung Tiểu Kú
Thật là một câu thức tỉnh người trong mộng, Nam Cung Giang Độ cảm thấy bóng đem trước mắt bỗng nhiên tản đi, hi vọng mở rộng trước mắt, hắn đứng lên ha hả cười nói: “Không sai, chúng ta thích, chẳng qua bản thân nhau hiện nay, tại sao phải cưỡng chế thay đổi chứ? Ta không thể nào biến thành như Tam Lượng được, y cũng không thể nào biến thành ta được, nhưng có quan hệ gì đâu cơ chứ, cái này cũng không thể ngăn cản hai chúng ta yêu nhau.
10 CHƯƠNG THỨ CHIN
Editor: Jung Tiểu Kú
Tần Tam Lưỡng nghĩ tới đây bỗng nhiên nhớ lại lời nói của Hương Hương, săc mặt ảm đạm xuống, nghĩ thầm nha hoàn kia mặc dù nói cay nghiệt như thế nhưng là không phải không đúng,, ta nếu so với chủ tử, cũng không phải giống như hoa khoai lang khiến hắn mất mặt hay sao?
Bởi vì nghĩ tới đây, cả người không khỏi bị đả thương gay gắt… đặt mông ngồi xuống đất, cúi thấp đầu nói: “Nếu không… Nếu không chờ chủ tử trở lại, ta … ta đi nói chuyện với hắn… có thể có lẽ sẽ lưu lại… lưu lại những đóa hoa này…”
“Các ngươi được nhưng bọn ta không được, bên kia còn không biết bao nhiêu chuyện cần hai anh em chúng ta nữa, ta nói ngươi cũng thật là, bất quá cũng chỉ là mấy đóa hoa dại mà thôi, ngươi tại sao không biết xấu hổ mà đi hỏi chuyện cung chủ chứ, chẳng lẽ không biết hắn ngày thường bận rộn vô số công việc sao? Người nào giống như ngươi, mỗi ngày đều rảnh muốn chết, trừ chăm sóc vườn rau ra, chính là hầu hạ chủ tử….
11 Editor: Jung Tiểu Kú
Dùng sức đè lại vết thương, khiến máu ngừng chảy, một thân bố y kia đều nhiễm sắc đỏ, mà Tần Tam Lượng vẫn còn đang tự lẩm bẩm một mình: “Ta một chút cũng không sợ, ta… chỉ cần có thể đổi lấy sự bình an của chủ tử, có chết hay không thì để ý làm gì chứ? Chính là cha mẹ ta nên có người thông báo một tiếng, ta đây bất hiếu, nhi tử sau này không thể hầu hạ bọn họ được nữa…”
“Chủ tử, thật ra thì ta rất thích ngươi, ta không dám ở lại đợi bên cạnh ngươi nữa, ta sợ, ta sẽ càng ngày càng thích ngươi, cuối cùng liền không thể rời bỏ ngươi, ngươi biết không? Ngươi nói với ta, cứ như vậy ở cùng nhau hết cuộc đời này, ta thật sự thật sự muốn ở cùng ngươi hết quãng đời này, hai chúng ta, ai cũng không thành hôn, ta chỉ có ngươi, mà ngươi cũng chỉ có ta, nhưng là ta không biết được…”
“Ta không xứng thích ngươi, bọn họ nói ta chỉ là một nhánh khoai lang thấp kém trong hậu viện kia mà thôi, đúng vậy, ta cũng cảm giác được mình chính là một bông hoa khoai lang nhỏ bé, nhưng hoa khoai lang so với ta còn mạnh mẽ hơn, tổi thiểu bọn chúng rất đẹp, có phải hay không? Cho dù bị coi là tục khí, nhưng đóa của chúng rất to, màu sắc cũng rất đẹp.