1
Sáng tám giờ, thư viện đại học A yên tĩnh không một tiếng động, khu tự học chỉ có hai, ba sinh viên.
Triều Sinh còn buồn ngủ, cậu trùm áo khoác lên đầu để tránh ánh đèn, sau đó nằm sấp cả nửa người, chuẩn bị ngủ bù.
2
Dù gì cũng là một người đàn ông hai mươi sáu tuổi, Tầm Chu không ấu trĩ đến nỗi thích cái trò đùa dai xé giấy nhắc nhở của người ta.
Anh đã ra vào thư viện rất nhiều lần, mượn từ “Chương Thị Tùng Thư” trong tủ sắt, đến “Trí tuệ làm vợ” trong góc xó xỉnh, từ “Nhiếp ảnh trong ẩm thực” đến “Trang điểm kiểu Anh Mỹ”, bất kể là loại sách gì anh cũng không ngại đến quầy quét mã mượn đọc, vậy mà Đoạn Triều Sinh từ trước đến giờ đều không hề ngẩng đầu liếc anh một cái, một lần cũng không.
3
Đầu đông năm nay rét lạnh khác thường, sáng sớm cả thế giới như bị một lớp sương mù bịt kín.
Triều Sinh rúc trong chăn không muốn dậy, đợi đến khi thấy sắp không kịp giờ luyện tập nữa mới chịu chui ra, để da dẻ tiếp xúc với bầu không khi nhiệt độ thấp.
4 “Bình cảnh (*), hình như là cái từ này nè. ” Người sử dụng ykfs đánh chữ nói: “Một chuyện vốn mình rất am hiểu, bỗng nhiên gặp phải bình cảnh, lúc trước thì làm tùy tiện cũng có thể hoàn thành, nhưng hôm nay bắt tay vào làm lại thấy cực kỳ khó khăn.
5 “Nam nữ chơi tất, chơi xong liền chia tay, học kỳ trước còn có một cô giáo khoa trang phục biểu diễn vì thầy ấy mà phá thai, tiền đều là nhà gái tự trả.
6
Đám Lâm Yêu ăn xong còn muốn đi karaoke, Triều Sinh thực sự không muốn tiếp tục cái kiểu xã giao vô nghĩa này nữa liền mượn cớ có việc về trước.
Đến nhà trọ, Triều Sinh nấu cho mình một bát mì, ở quán lẩu không ăn được nhiều, bây giờ đã đói bụng rồi.
7
Triều Sinh ở thư viện đến giữa trưa, sau đó xin nghỉ nửa ngày, đến cung đạo quán tập bắn.
Cậu nín thở, tập trung cao độ, ngắm vào tấm bia cách đó mấy chục mét.
8 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9 Đích thân dạy Tầm Chu bắn cung, Triều Sinh cực kỳ không tình nguyện, nhiều nhất chỉ là giúp anh chỉnh dây xong liền né qua một bên như giận hờn không để ý tới anh.
10
Người bình thường nếu như nhìn thấy người khác nói xấu sau lưng mình, nhất định cũng sẽ hơi tức giận, hoặc là tủi thân, oan ức. Nhưng Tầm Chu không hề, tố chất tâm lý của anh trời sinh đã vững vàng, vừa nhìn thấy Đoạn Triều Sinh chửi mình, anh lập tức tràn đầy phấn khởi hỏi: “Tức cỡ nào?”
Triều Sinh kể chuyện Tầm Chu mua cùng một loại cung với cậu cho y nghe.
11 Hình như là mùa đông hàng năm đều sẽ có như vậy một ngày như vậy, thiếu niên lim dim đôi mắt buồn ngủ, đầu ngón tay vén một góc rèm cửa sổ, cậu đột nhiên nhìn thấy một thân cây khô trơ cành bị màn tuyết trắng xốp bao phủ.
12
Trong ánh đèn vàng mờ ảo của quán rượu, ca sĩ ôm đàn guitar hát một ballad, át đi âm thanh nói chuyện của mọi người.
Trong đó có người cất cao âm lượng: “Thầy Tầm sao về sớm vậy, thầy đi giúp ai thế?”
Tầm Chu cầm cái áo bành tô lên, nở nụ cười áy náy, “Tôi bận thật, lần sau mời mọi người uống cho sảng khoái.
13
Chương 14
14 Dù đã tạm biệt Tầm Chu một lúc lâu nhưng trên bả vai Triều Sinh cũng vẫn có ảo giác về trọng lượng. Lực của đối phương khi đó cũng không lớn, có lẽ là do cơ thể cậu hiếm khi tiếp xúc thân mật với người khác nên mới mẫn cảm như vậy.
15 Những câu chữ hờn giận của bạn trai trên mạng làm Triều Sinh áy náy, cậu vội vã đổi giọng: “Không có khen mà, chỉ tiện thể đề cập thôi. ”
Trục toạ độ y: Tiện thể đề cập mà cũng toàn nói tốt cho người ta.
16 Rất nhiều lúc, Triều Sinh cũng không nhịn được mà đoán thử Trục toạ độ y ở ngoài đời là tuýp người đàn ông như thế nào.
Đúng như y nói vậy, bọn họ không có mạng thì sẽ không quen biết nhau, cho nên Triều Sinh cũng chưa từng chủ động tìm hiểu về tuổi tác và công việc của y, chỉ dựa vào ấn tượng khi nói chuyện trên mạng mà liên tưởng ra thôi.
17 Tầm Chu thường ngày những lúc rảnh rỗi không làm việc thì sẽ chuyên tâm vạch kế hoạch đi du lịch thế giới.
Mục tiêu này đã được quyết định từ năm cấp ba, tất cả chi tiết trong kế hoạch đều là dành cho hai người.
18 Nói là “nắm một chút”, mà Tầm Chu dẫn Triều Sinh đi tận tới bên cửa sổ mới thả tay ra. Tay của hai người vốn đều đông cứng, nhưng sau khi tiếp xúc da dẻ với nhau thì dần dần ấm lên.
19 Rõ ràng là bởi vì bị người đàn ông này nhìn chăm chú nên mới căng thẳng quá độ, nhưng sau khi đối phương chính miệng nói ra câu “chỉ nhìn cậu”, thiếu niên liền thấy yên tâm khó giải thích được.
20 Triều Sinh không phải là chưa từng để ý tới người khác, chỉ là chưa từng để ý đến mức không thể kìm lòng được như bây giờ.
Bệnh cảm mùa đông là chuyện cự kỳ phổ biến vậy mà làm Triều Sinh phải nóng ruột nóng gan, sau khi nhìn thấy đối phương gửi tín nhắn đã ăn hết canh rồi cám ơn ngủ ngon, cậu mới hài lòng nằm ở trên giường, siết chặt gối.