1 “Vậy thì diễn cảnh trên giường luôn đi. ”
Người phụ nữ được mệnh danh là trùm số 2 ở Học viện điện ảnh Canh Lâm đang ngồi phía sau chiếc bàn dài, gỡ mắt kính xuống, thong thả tựa lưng vào ghế, châm chọc nhìn cậu thanh niên tóc xoăn màu nâu vàng đang đứng giữa căn phòng.
2 Vào học ở Canh Ảnh(1) đã được một năm, chớp mắt một cái lại đến kì nghỉ hè, Thẩm Triệt dùng hai tháng này hoàn thành bài luận văn cuối kỳ và bài tập làm phim ngắn của mình.
3 “Này! Cậu sao rồi? Có nghe thấy tôi nói không?”
Choáng váng mặt mày ngã xuống đường nhựa rát bỏng, Thẩm Triệt mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp cuốn hút kia như từ trong ảo mộng vọng về, hình như đã từng quen biết.
4 Lúc Thẩm Triệt chạy tới khách sạn Tân Hải vừa đúng 2 giờ kém 10 phút. Một tiếng đồng hồ trước bầu trời còn trong xanh quang đãng mà lúc này đã âm u đầy mây đen.
5 Jason đứng phía sau máy quay ngạc nhiên nhướn mi, cậu nhóc tóc quăn lẽ ra phải đi thẳng sau đó chuyển người, cậu nhóc này trước đó đã quan sát lâu như vậy, lẽ ra lúc này hẳn sẽ không nhảy sai, cậu nói là cậu muốn diễn màu mè thêm cho sinh động, nhưng xem ra cậu ta cũng chẳng biết mình đang làm gì.
6 Ngoài miệng thì oán giận như vậy, nhưng hôm nay quay về, Thẩm Triệt đã thao thức mất cả đêm. Trong một năm này, cậu và Tần Tu tuy rằng không có gặp lại nhau lần nữa, ngay cả chạm mặt cũng không được mấy lần, nhưng danh hiệu người mới đứng đầu khoa diễn xuất này, cậu vẫn thường xuyên nghe thấy như sấm rền bên tai.
7 Sau này, Thẩm Triệt mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, đều nghĩ nếu lúc ấy cậu không phải đang lái xe thì có lẽ đã sớm bị Tần Tu đá văng ra ngoài.
Rất lâu sau đó, khi cùng bạn bè chơi trò thử thách ‘nói thật’, lúc bị hỏi tới ngày đen tối nhất trong cuộc đời, thì ngày 28 tháng 8 năm 20xx vẫn luôn giành vị trí quán quân, điều này khiến cho rất nhiều người không hiểu, vì sao ngày mà người khác cảm thấy đen đủi nhất lại là ngày vui vẻ nhất đối với Tần Tu.
8 Trong phòng khách bày ra hai chiếc vali kéo, một chiếc màu lam đậm, bên trên có đánh dấu chữ thập 十 là hình một trường đao, vắt ngang là một cây giáo, màu đỏ nền trắng, Thẩm Triệt nhận ra là của Khải Mặc Lũng, chiếc còn lại là chiếc vali kéo màu hồng có vẻ là hàng độc, bên trên có rất nhiều logo LV (Luis Vuitton) in chìm, tất nhiên là của Âu Triết Luân.
9 Thế là Thẩm Triệt được mọi người nhiệt tình giữ lại trong đại gia đình ấm áp này. Sau khi tất cả yên ổn lại, cậu dẫn Tần Tu đi xem phòng. Hai người đứng ở trước cửa phòng, Thẩm Triệt xấu hổ khi phải trưng bày phòng ngủ của mình.
10 Ngày hôm sau, mới sáng sớm Thẩm Triệt đã bị một cước đá ra khỏi sô pha. Ngây ngốc mở mắt ra. Hạ Lan Bá đầu tổ chim đã đập một cái vào trán cậu: “Chú ngủ cũng thoải mái gớm nhỉ.
11 Thẩm Triệt chật vật lắm mới gọi được bảo vệ trường tới dàn xếp. Đợi mọi chuyện giải quyết xong xuôi cũng đã là giữa trưa, cả ví tiền và di động Thẩm Triệt đều để ở trong xe, lúc còng lưng ôm cái thùng giấy của Tần Tu ra được tới cổng trường thì chiếc áo sơ mi trên người đã nhàu nhĩ cả.
12 Tần Tu tím tái cả mặt, nhanh như chớp túm lấy cái chăn quấn lên người, nhìn chằm chằm cậu thanh niên tóc xoăn đang nằm sụp dưới đất, ánh mắt tóe lửa:”Thẩm! Triệt!”
“Chuyện này, anh nghe tôi giải thích đã! Tôi chỉ tới đây lấy cái này, không có ý gì khác.
13 Lúc Tần Tu trong phòng tắm gọi to tên Thẩm Triệt, cậu đang xem tới cảnh thầy dạy vũ đạo đang dạy cậu chủ ưỡn ngực ngẩng đầu. Vì đeo tai nghe nên mãi một lúc lâu sau, tiếng gọi đầy bực tức của Tần Tu mới đến được tai Thẩm Triệt.
14 Hôm sau chính là ngày khai giảng, để kỉ niệm ngày nghỉ cuối cùng của kì nghỉ hè, nhân tiện để đón tiếp tẩy trần cho bạn cùng nhà mới Tần Tu, Hạ Lan Bá đề nghị mở liên hoan.
15 Âu Triết Luân mang hai chai to Sprite ra, rót cho mỗi người một cốc bự. Năm người sau khi cụng ly thì bắt đầu tiêu diệt nồi lẩu. Âu Triết Luân và Hạ Lan Bá rất nhanh đã cao hứng.
16 Thẩm Triệt bị dọa choáng váng, điệu bộ như mấy cô gái kiên quyết phải giữ thân, đưa tay ra chắn trước mặt Tần Tu. Lúc đưa tay phải lên thì vừa vặn kịp chặn miệng Tần Tu lại.
17 Tần Tu nhìn Thẩm Triệt một lúc lâu, rồi hắng giọng: ” Vậy …. Sau khi tôi uống say, có làm chuyện gì kì quái không?”
Thẩm Triệt điềm nhiên lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ người này cũng biết chính mình sau khi say có làm chuyện gì đó sao?
Tần Tu nhìn cậu, nhìn lâu đến mức người ta phát run vẫn chưa chịu buông tha: “Cậu thề là không có gì chứ?”
Đệch.
18 Thẩm Triệt bị xe điện cán, móng tay cái bị mất một miếng lớn. Bác sĩ nói chân chỉ bị thương ở phần mềm nên không phải bó bột, tình trạng chưa nghiêm trọng đến mức phải nằm viện, chỉ cần cách mỗi ngày lại đi bệnh viện thay băng một lần là được.
19 Thẩm Triệt mờ mịt nhìn Tần Tu sắc mặt lạnh lùng. Đối phương hôm nay mặc một chiếc áo khoác tay dơi thoải mái, trên quần áo là một mảng lớn những khối hình học đen trắng xếp lại với nhau, kết hợp với kiểu trang trí dị thường như vậy, ăn mặc cá tính như vậy, cơ bản cũng chỉ có Tần Tu với vóc người trời ban mới mặc như thế mà không biến thành kẻ dị hợm.
20 Chiếc siêu môtô dừng lại trước con đường nhỏ bên ngoài gara. Tần Tu uể oải nhoài người nằm ra đầu xe, từ phía sau kính chắn gió nhìn Thẩm Triệt đang đứng chờ taxi ở ven đường.