1 Tô A Ly, nam, mười bảy tuổi.
Một thân nhu hòa, khuôn mặt đáng yêu, nhưng thật ra là truyền nhân võ đạo thế gia hàng thật giá thật.
Mặc kệ là Hàng Long Thập Bát Chưởng, hay là phật sơn vô ảnh cước, tín thủ niêm lại, bất tại thoại hạ.
2 Chờ đợi hắn, là một thời đại tên gọi『 Hy Tương』
Hoàng cung, ngự hoa viên, ao sen.
Gió lạnh xuy xuy, tuy là sáng sớm, bên bờ sông đã thấy bóng dáng của hai người.
3 Ngay lúc Vinh Nghĩa quận chúa cùng Mạc Triêu Dao đuổi tới Thanh Tịnh cung, nơi đây đã bị ba tầng đại nội thị vệ bao vây, bên ngoài lại tiếp thêm ba tầng binh sĩ vây quanh, đến cả muỗi còn khó mà bay lọt.
4 Cho mọi người lui khỏi Thanh Tịnh Cung, Mạc Triêu Dao cùng A Ly hai người mặt đối mặt ngồi nhìn nhau. Bọn họ đã đặt ra quy tắc, hai người một hỏi một đáp.
5 Vinh Nghĩa quận chúa sam phù(1) thái hậu đi đến.
nhi thần tham kiến mẫu hậu. Mạc Triêu Dao vội vàng hành lễ.
Còn A Ly vẫn sững sững sờ sờ đứng tại chỗ, mãi đến khi Mạc Triêu Dao đem hắn vãng từ trên ấn xuống, hắn mới phản ứng đi tới, vội vàng nói: nhi thần…… Không, ti chức…… Nga không, thuộc hạ…… Nga không, ân…… Nên là cái gì đây?……
Hỏng! Lại thấy Thái Hậu sắc mặt càng ngày càng âm trầm, A Ly thầm kêu đại sự không ổn.
6 Vừa dứt nụ hôn, Mạc Triêu Dao buông A Ly ra. Mà A Ly vẫn còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hai mắt giống như đã mất đi tiêu cự, còn hai gò má thì hồng lên như bị hỏa thiêu.
7 Hoàng Thượng nha a a a a a……
Tiểu Trúc Tử đứng cạnh chiếc ghế ngoài hành lang nghe được ai oán kêu khóc chạy vào.
nhỏ giọng chút, nói nhỏ thôi!!
Mạc Triêu Dao vội vàng đem ngón tay đặt trước môi, suỵt suỵt với hắn.
8 Nghe đại học sĩ danh hiệu bức chết người này, A Ly còn tưởng rằng đối phương là ông lão tám mươi, lão tiên sinh râu tóc bạc trắng, ai ngờ khi Tiểu Trúc Tử mời đại học sĩ– Kỷ Thừa Uyên đến, lại là một gã nam tử cũng trạc tuổi Mạc Triêu Dao.
9 Cuối cùng, màn đêm buông xuống, yến hội bắt đầu.
Yến hội tại Cẩm Tú cung cử hành, bầu trời trăng sáng treo cao, dưới đất có thải đăng vạn trản (1).
10 Thứ nhất là do trời đã gần tối, thứ hai là do A Ly hóa trang, cho nên Vinh Nghĩa quận chúa nhất thời không thể nhận ra hắn, một chưởng đẩy A Ly ngã vào bức tường phía sau, gầm nhẹ nói: nói! Ngươi rốt cuộc là tên nha đầu nào trong cung, sao dám chạy đến bên cạnh hoàng biểu ca! Ngươi nếu dám không thành thật, cẩn thận bổn quận chúa hủy đi xương cốt ngươi!
A Ly làm sao lại có thể bị dọa, khuôn mặt tươi cười vui vẻ nói, ai da da, hảo hung dữ nga……
Kỳ thật, lúc nghe nói Vinh Nghĩa quận chúa không dám phát hỏa với Kỷ Thừa Uyên, A Ly vốn đối với Vinh Nghĩa quận chúa sinh ra một chút hảo cảm.
11 「 cô nương……」
Thấy A Ly không có nửa điểm phản ứng, Đông Vân Tường Thụy lại hô to một tiếng. A Ly xoay xoay nhìn ra chung quanh một chút, đích xác không có phát hiện người thứ ba, cuối cùng dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn chằm chằm Đông Vân Tường Thụy, rồi mới chỉ chỉ cái mũi của mình, giống như đang hỏi:『 ngươi kêu ta?』
Đông Vân Tường Thụy gật gật đầu, vài bước tiến sát lại, đưa một tay về phía A Ly hiện đang ngồi xổm bên góc tường , pha vi thân sĩ mỉm cười, giống như đang nói:『 ta đúng là kêu ngươi a.
12 Tin tức Thái hậu giam lỏng Đông Vân Tường Thụy không đến nửa ngày đã truyền khắp hoàng cung. Ngay cả A Ly ở tại Thanh Tĩnh Cung cũng đã biết.
Sau khi nghe được tin tức,A Ly vội vàng tìm Mạc Triêu Dao hỏi kỹ đầu đuôi mọi chuyện, lúc này mới hiểu được, nguyên lai thái hậu là hiểu lầm.
13 A Ly đang bực dọc, đột nhiên cảm thấy âm hàn khí từ đỉnh đầu truyền đến! Quanh thân rùng mình! Dọc sóng lưng bỗng cảm thấy một trận ác hàn, theo phản xạ vừa nhấc đầu, liền thấy một Ảnh Tử từ trên nóc nhà cấp tốc đập xuống, hướng mình đánh úp!
Đối phương động tác thật sự quá nhanh!
Thân thể A Ly còn không kịp phản ứng gì, mắt chỉ vừa thấy ngân châm lóe hàn quang của đối phương đã tới sát cổ mình!
Vạn phần nguy cấp, chỉ nghe phía sau truyền đến một tiếng quát chói tai: “Chỉ Thủy dừng tay! Không cần thương nàng!”
—— đúng là Đông Vân Tường Thụy.
14 Thời gian trôi qua, ngay tại thời điểm A Ly hết bệnh. Đông Vân Tường Thụy đột nhiên nói với hắn, có thể quay về Đại Lý. Bởi vì mọi chuyện cũng đã trôi qua, trong thành cũng không có thấy có người truy xét, coi bộ cũng đã an toàn.
15 “Hừ, ngươi vừa rồi kiên quyết ôm ta đi ra làm gì?” A Ly vẫn là không cam lòng.
“Nơi đó rất nguy hiểm. ” Đông Vân Tường Thụy đơn giản trả lời.
“Ngươi thực tin có người đuổi giết hắn?” A Ly hỏi.
16 Bởi vì Thất Thất đột nhiên xuất hiện, quấy rầy nguyên bản kế hoạch tìm chỗ tránh né của Đông Vân Tường Thụy.
Bị chậm trễ như vậy, còn muốn trốn, thời gian quả không kịp.
17 Hơn hai mươi năm trước, hoàng hậu Hy Tương vương triều cùng vị Trân phi mà tiên đế vô cùng sủng ái, đồng thời mang long thai.
Vì thế tiên đế hạ chiếu, ai sinh hạ nam hài trước, liền lập vi thái tử.
18 Nghe xong câu chuyện xưa thật dài này, A Ly có một vấn đề không rõ, “Nếu biết tỷ tỷ của mình chịu nhiều đau khổ như vậy, vì cái gì Đại Lý vương chẳng những không báo thù, còn muốn tái phái hoàng tử đến Hi Tương hòa thân?”
Không đợi người khác trả lời, A Ly đã tự nghĩ đến đáp án , “A! Ta đã biết!.
19 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Đem thủ cấp của Niếp Nguyên Trinh dùng bạch bố bao hảo, đặt vào trong khối băng bên trong băng hạp, đoàn người hổ báo kỵ hoả tốc trở về Đại Lý phục mệnh.
20 Đêm dài nhân tĩnh, khắp kinh thành phố lớn ngõ nhỏ tất cả đều im ắng, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy vài thanh âm gõ mõ cầm canh.
Nhưng ở bên trong hoàng cung, lại là một cảnh tượng nhốn nháo hoàn toàn bất đồng.