41 Trên mã xa đi Thuận Thiên phủ, A Ly càng nghĩ càng kỳ quái, nghĩ thầm Thủy Du Ngân rõ ràng là tướng quân cánh trái của Uy Vũ Kỵ, công tác hẳn là không ít mới đúng.
42 Kinh thành rất náo nhiệt, thương nhân tập hợp, khách điếm rất nhiều.
Tính cách A Ly cũng là cũng thích xem náo nhiệt, tuy rằng vừa mới bắt đầu còn có chút oán giận Mạc Triêu Diêu làm càn đem mình lôi ra, nhưng nhìn người đến người đi trong thành, không khỏi cũng bị không khí náo nhiệt đó cuốn hút.
43 Sau khi ăn no nê xong, A Ly cùng Mạc Triêu Diêu rốt cục phải đi về. .
Thái dương đã xuống núi từ lâu, sắc trời sớm đã tối sầm. Trên đường người đi đường vắng rất nhiều, bốn phía an tĩnh.
44 Không bao lâu, A Ly cùng Mạc Triêu Diêu đã đi vào khách điếm.
A Ly tìm được căn phòng mà ngày đó y ở, đem gối đầu nhất lên, quả nhiên thấy mấy quyển tiểu thuyết kia còn hảo hảo để yên tại chỗ đó.
45 Ở Thuận Thiên Phủ nghỉ ngơi một buổi tối, hôm sau, hoàng đế hồi cung, A Ly cũng bị đuổi về bắc đại doanh Uy Vũ Kỵ.
Còn chưa thấy được đại kỳ tung bay bơi đóng quân, từ xa xa A Ly cũng đã nghe thấy một mảnh ồn ào trong doanh, tiếng người ồn ào, nói vậy huấn luyện đang tiến hành đến lúc đỉnh điểm, tất cả mọi người thực bán mạng.
46 Cùng lúc đó, Phượng Lê còn ở xa nam đại doanh, trong trướng phòng Thủy Du Ngân.
Trướng phòng này bất đồng với phòng thổ kháng mà bọn họ ở, không chỉ rộng rãi, hơn nữa hoa lệ.
47 A Ly bị Bạch Thiên Lý tra tấn cả ngày, thật vất vả chờ thái dương xuống núi, có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Ai ngờ mới vừa hướng trên giường nằm, liền không ngờ, khắp lưng giống như bị người dùng cây búa đập vỡ.
48 “Buông hắn ra!”.
A Ly hét lớn một tiếng, cái gì xương sống thắt lưng đau lưng đều không còn, nhanh chóng nhảy xuống giường , một chưởng xốc một tên đăt nằm trên người Phượng Lê lên!
“Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào? !”.
49 “Không cần! Buông!”Tiếng khóc của Phượng Lê càng lúc càng lớn, nhưng đó chỉ có thể kích khởi dục vọng của những kẻ đó càng thêm mãnh liệt.
Chỉ nghe 『 tê 』 một tiếng! Quần áo Phượng Lê bị rách !
Kỳ quái chính là, đám người ở một khắc kia đột nhiên an tĩnh lại…
A Ly cùng Phượng Lê cách nhau quá xa, hơn nữa Phượng Lê bị vây đắc kín không kẽ hở, A Ly căn bản nhìn không rõ đến tột cùng đã chuyện gì xảy ra.
50 Bạch Thiên Lý nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn vết máu trên mặt đất, ai là hung thủ đã phi thường rõ ràng.
Chỉ thấy Bạch Thiên Lý phất phất tay, phân phó bên cạnh hai người nói: “Trước đem hắn đến diện bích phòng*, ngày mai lại xử lý.
51 Diện bích phòng nơi nơi đều giống nhau, có bốn vách tường đen tuyền, đưa tay không thấy được năm ngón. Cánh cửa đã đóng chặt, chỉ có xuyên qua cửa sổ nho nhỏ trên mái nhà, mới có thể thấy vài tia sáng mỏng manh bên ngoài không trung.
52 “Mười năm?” A Ly đã bị kinh hách rất lớn, “Phượng Lê ngươi rốt cuộc nhiêu tuổi nha?”
“Hai mươi mốt nha, làm sao vậy?”
“Nhị, hai mươi mốt? … Không thể nào, ta vẫn nghĩ ngươi mới mười lăm mười sáu…”
Phượng Lê nở nụ cười, “Nếu ta mới mười lăm mười sáu tuổi, sao có thể vào Uy Vũ Kỵ chứ?”
A Ly ngẫm lại, sẽ không hỏi nhiều nữa.
53 Ngay lúc Phượng Lê cùng A Ly bị giam diện bích phòng nói chuyện phiếm , bên trong hoàng cung, đã trình diễn trò hay.
Diễn múa rối, là thái hậu thỉnh Mạc Triêu Diêu xem.
54 Con chim cất cánh thiếu chút nữa bổ nhào vào mặt thái hậu, khiến thái hậu hoảng hốt thét lên, nhưng mà đúng lúc này, lại truyền đến Mạc Triêu Diêu đích thanh âm: “Mẫu hậu ngày hôm qua cho nhi thần xem rối gỗ, rối gỗ kia vốn là vật chết, không có dây thừng đương nhiên không thể động; nhưng hôm nay là một con chim, nó sống, không có dây thừng, nó mới bay cao được.
55 Ở nơi khác, thái hậu vội vàng cho mời Thủy Thừa Tướng đến, hai người trong Trường Thọ cung mật đàm.
Thái hậu nhíu mi nói: “Ca ca, Hoàng Thượng muốn phản.
56 Hôm sau lâm triều, chuyện Mạc Triêu Diêu thân chinh Chiêu Nam thành nhanh chóng được quyết định.
Thứ nhất vì hoàng đế xung phong nhận việc, thứ hai Thừa tướng cực lực đề cử.
57 Hành quân mệt thì có mệt chút, bất quá phong cảnh trên đường cũng không tệ lắm.
A Ly cùng Phượng Lê vừa đi vừa nói chuyện phiếm, cảm giác tựa như đang đi bộ, cũng không biết là có bao nhiêu mệt.
58 “Không cần a. ” Mạc Triêu Diêu ôm lấy cây cột của liều trại, chết sống không buông.
“Ngươi rốt cuộc có ý thức cùng địch nhân quyết một trận tử chiến hay không!”.
59
“Hoàng Thượng yên tâm, tiểu nhân hiểu được. ” Bạch Thiên Lý ôm quyền thi lễ.
“Ừ, trẫm biết Tiểu Bạch ngoan nhất, nghe lời trẫm nhất, tuyệt không giống người…” Mạc Triêu Diêu cười tủm tỉm sờ sờ đầu Bạch Thiên Lý, nhưng khi nói đến 『 có người 』, lại quay đầu liếc A Ly.
60 Đương nhiên là Tiểu Bạch nói cho ta biết nha. Nhất cử nhất động của ngươi ở trong doanh trại, ta đều rành mạch đó”.
“Hừ! Ngươi giám thị ta!”.
“Không có! Trẫm là đang bảo hộ ngươi ma.