1 Mục Liên Hạ bị ngã tỉnh.
Trong đầu hỗn loạn, đủ thứ giao nhau, khiến cả khuôn mặt cậu đều nhăn lại. Nhưng cảm giác kia tới nhanh đi cũng nhanh, chờ khi cậu choáng váng ngẩng đầu, đầu cũng đã không còn đau vậy nữa.
2 Tuy rằng trong trí nhớ cũng đã xa xôi, nhưng Mục Liên Hạ vẫn thả lỏng hơn các bạn học đang hưng phấn khác một chút.
Khoé môi cậu hơi nở ý cười, nhìn các bạn trong lớp tỏa sức sống bốn phía, sau đó có chút phiền muộn mà cảm thấy mình quả nhiên không có sức sống ấy.
3 Cứ việc Mục Liên Hạ đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng hôm sau vẫn trong mấy lời châm chọc khiêu khích mà đóng sầm cửa rời khỏi căn nhà kia.
Cậu đến giờ vẫn không hiểu thím làm vậy là vì cái gì, lại có ý nghĩa gì.
4 Mục Khả Hân và Mục Khả Kiệt cũng không chung một trường, Mục Khả Kiệt là cục cưng của mẹ, Lý Tố Anh căn bản không yên lòng để gã rời nhà ra ngoài học, cho nên gã học trường ở bản địa.
5 Khi Mục Liên Hạ nhận được điện thoại, cảm thấy hoảng hốt một trận.
Di động cậu mới mua sau khi nhận tiền lương hai hôm trước, dù sao lên đại học không có di động cũng không tiện.
6 Nghe Lý Tố Anh nói, Mục Liên Hạ muốn cười.
Cậu nhìn chằm chằm mắt đối phương, cuối cùng một chút cũng không cười ra, mà là chậm rãi nói: “Thím, tôi không muốn nói quá nhiều.
7 Mục Liên Hạ lập tức ngây ngẩn.
Cậu mơ hồ đoán ra người kia có lẽ là trộm, nhưng hoàn toàn ngoài ý muốn là tên trộm kia lại trực tiếp vu oan lên đầu cậu!
Trong nháy mắt gặp bất lợi, cậu bị người kia kéo dậy nghe người kia quở trách: “Nhìn mày một chàng trai nghiêm chỉnh mà sao lại đi làm mấy chuyện trộm cắp này hả?! Có tay có chân chẳng lẽ mày không biết tự lực cánh sinh hay sao? Nhất định muốn làm việc này? Người ta có lẽ cho qua, nhưng hôm nay tao bắt được này thì sẽ không cho mày qua như vậy! Nhìn đi, tang vật cũng lấy được! Túi xách còn ở trong tay mày đó!”
Cuối tháng bảy không tính là giờ cao điểm đi đường xa gì, mà lần này ở trên xe, bên Mục Liên Hạ có 6 chiếc giường cũng chỉ có ba người ở, cũng chính là cậu, người đàn ông đó cùng với người phụ nữ bị trộm túi xách.
8 Xe lửa đến Song Hòe đã là bảy giờ tối, dì Lục không cho Mục Liên Hạ dựa theo kế hoạch đi tìm quán trọ, mà là kéo cậu đến nhà mình.
Dì Lục ở một mình, nhà ở thành phố Song Hòe, chẳng qua không phải ở trung tâm thành phố mà ở nơi thoáng có chút xa, lại vừa lúc gần nội thành đại học, mà đại học Khanh Hoàn cũng nằm ở nội thành đại học.
9 Có thể cảm giác rất rõ, dì Lục không vui.
Kỳ thật Mục Liên Hạ từ sớm đã đoán được dì Lục sẽ không vui. Dì Lục bây giờ trên ý nghĩa nào đó đã coi Mục Liên Hạ như nơi gửi gắm mới, chuyển một phần chú ý từ con trai sang Mục Liên Hạ.
10 Mục Liên Hạ nhìn Tư Tư lạch bà lạch bạch chạy nhào lên người người đàn ông đó, bỗng nhiên cảm thấy có chút mất hứng.
—— vừa rồi còn thân thiết ngồi trên chân mình mà…
Nhưng Tư Tư chạy đến chỗ cậu của bé rất nhanh liền kéo cậu của bé về cạnh Mục Liên Hạ, nhìn Mục Liên Hạ đứng ở đó nhìn bé, mắt lấp lánh: “Anh ơi… Đây là cậu em…”
Mục Liên Hạ mặt mày nhu hòa, vươn tay xoa cái đầu nhỏ của Tư Tư: “Ừ, ngoan.
11 Xét thấy Lý Thụy Phong không biết làm sao mà làm máy tính của hắn ngã, Mục Liên Hạ hiến khi được ngủ ngon.
Cũng không phải nói Lý Thụy Phong quá phiền toái… Nhưng Lý Thụy Phong vừa chơi game liền hết sức tiến vào trạng thái cuối cùng sẽ la to gọi nhỏ ở trong phòng khách mà đánh thức Mục Liên Hạ giấc ngủ tương đối kém.
12 Mục Liên Hạ biết mình không phải người tốt, hoặc là nói trước kia, nhưng hiện tại đã không còn tâm lực đó nữa.
Cậu lúc trước đến Lam Tinh kỳ thật là muốn hỏi thăm tin tức cụ thể của Ngụy Nham.
13 Nhà Tống An Hoài trang trí khá thoải mái ấm áp.
Nhưng bởi vì Tư Tư đói bụng, Mục Liên Hạ cả nhìn cũng không nhìn kỹ, lập tức đi phòng bếp.
Đồ trong tủ lạnh không nhiều, hơn nữa có vẻ cũng không quá tươi mới.
14 Mục Liên Hạ từ đó về sau đã lâu cũng không nhìn thấy Tư Tư cùng Tống An Hoài.
Cậu có đôi lúc vẫn sẽ nhớ tới họ, nhưng rất nhanh cũng liền phản ứng lại, chỉ là bèo nước gặp nhau, ai cũng không phải ai, tự nhiên sẽ không thường xuyên gặp mặt, cho dù có ở lầu trên lầu dưới đi nữa.
15 Mục Liên Hạ bị đánh thức từ trong lúc ngủ mơ, cả người đều ngơ ngơ.
Vương Thiên Hậu đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, khiến cho giường phát ra tiếng kẽo kẹt.
16 Chẳng qua rất nhanh Mục Liên Hạ liền không còn sức tự hỏi mấy việc đó nữa.
Huấn luyện quân sự với rất nhiều sinh viên mà nói thì đều là một chuyện vất vả, với Mục Liên Hạ thì cũng không ngoại lệ, nhất là khi thân thể Mục Liên Hạ không quá tốt, hơn nữa không chú ý rèn luyện cậu càng mệt đến đòi mạng, may mà cậu trải qua rèn luyện, sau này thích ứng thì cũng không còn gì.
17 Kỳ thật lời vừa ra khỏi miệng thì Mục Liên Hạ liền hối hận.
Cậu tựa hồ có chút không nói rõ quan hệ giữa mình và Tống An Hoài. Nói là bạn bè, kỳ thật liên hệ giữa hai người phần lớn đều là Tư Tư, nhưng nếu nói không hẳn là bạn bè… Bọn họ kỳ thật cũng coi như là bạn bè.
18 Khi Mục Liên Hạ đi làm thì đã bắt đầu đầu tuần.
Tống An Hoài nói được thì làm được, không biết nói với trường như thế nào, khi nghỉ trưa thì đưa cho Mục Liên Hạ chìa khóa nhà hắn và giấy xin phép nghỉ có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.
19 Mục Liên Hạ bị chuông báo di động đánh thức, vừa mở mắt thì trời đã sáng.
Sau đó cậu có chút kinh ngạc phát hiện mình ở trong phòng mà không phải trên sô pha khi đi vào giấc ngủ hôm qua.
20 Một đêm mộng đẹp
Mục Liên Hạ đêm qua ngủ khá ngon. Tuy nói ở nhà Tống An Hoài ngủ giường sofa, nhưng nói thật thì còn thoải mái hơn giường tầng ở trường.