61 Cú điện thoại này với Mục Liên Hạ mà nói là có chút quái lạ.
Mục Liên Hạ cầm điện thoại mở ra nhìn thoáng qua nhắc nhở bên trên, sau khi xác định là Mục Khả Hân, mày nhăn lại: “Có ý gì?”
Đầu bên kia Mục Khả Hân hít sâu: “Ba tôi xảy ra chuyện cậu biết chưa?”
Mục Liên Hạ nháy mắt nghĩ tới chân chú: “Xảy ra chuyện gì à?”
“Ba tôi xảy ra chuyện…” Mục Khả Hân thở dài, giọng nói có chút suy sụp, “Mấy hôm trước mẹ tôi tới tìm tôi.
62 Người đang nói chuyện với ông quản lý ký túc xá là một người con trai trẻ, một thanh niên hơi gầy, vậy mà không phải là Lý Tố Anh mà cậu tưởng.
Nhưng gã ở trong mắt Mục Liên Hạ thì có chút quen thuộc, nhưng chỉ là có loại cảm giác này mà nhớ không nổi gã là ai.
63 Mục Liên Hạ đứng đó chờ, trước khi Mục Khả Kiệt lại đây, Tống An Hoài đã tới trước.
Tóc hắn có chút lộn xộn, đứng ở trước người Mục Liên Hạ khôi phục hô hấp: “Sao thế?”
Khi gọi cho Mục Liên Hạ thì điện thoại reng vài tiếng liền biến thành tiếng báo bận, khi gọi lại liền thành “Số điện thoại ngài gọi tạm thời không liên lạc được”.
64 Kiếp trước kiếp này, Mục Liên Hạ lần đầu tiên làm như vậy.
Cậu trước giờ được cho là thuần lương, dù cho có tính kế thì cũng chưa từng làm qua chuyện gì khác người —— bị ép tự nhiên không tính.
65 Quý Tân Lâu Quý Tân Lâu, thứ nhất là tân (khách), thứ hai là quý (sang trọng).
Mục Liên Hạ thấy kỳ quái vì sao Mục Khả Kiệt lại bảo cậu đi Quý Tân Lâu, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều.
66 Vừa nãy người nọ đi tới thì thầm với hắn, Tống An Hoài và Hạ Đình Ngọc đã tập trung ánh mắt trên người họ, nghe thấy người phụ trách kinh ngạc lên tiếng, vẻ mặt hai người cũng thoáng căng thẳng.
67 Có một cuộc thí nghiệm nói, nhốt người giam trong căn phòng tối để quan sát phản ứng của họ. Trong đó có người sau một khoảng thời gian thì gần như là bị bệnh tâm lý.
68 Khi Mục Liên Hạ được tìm thấy thì đã tới rạng sáng.
Mục Khả Kiệt rất không đáng tin. Lúc trước gã thấy sợ nên mới nói biết, nhưng trên thực tế gã cũng chỉ biết sơ.
69 Hạ Đình Ngọc nói như vậy, Mục Liên Hạ trong khoảng thời gian ngắn chưa phản ứng lại được.
Cái gì mà bà Hạ thấy rồi? Thấy cái gì chứ?
Hạ Đình Ngọc còn đang tiếp tục ồn ào trong điện thoại: “Làm sao đây lão Tống tôi không biết làm sao đây nữa! Tôi còn chưa chuẩn bị nói cho bà tôi mà! Bà nếu nói với ba tôi thì ba tôi sẽ đánh chết tôi mất!”
Trong thanh âm mơ hồ mang theo chút âm vọng, nghe vào tai hình như là đang trốn trong phòng vệ sinh gọi điện thoại: “Mấy người hôm nay không ở phòng bệnh không nói cho tôi! Tiểu Thụy nhất định muốn tới thăm mấy người, kết quả khi tới thì không thấy ai hết! Kết quả tôi với Tiểu Thụy kìm lòng không được…”
Sau giọng trở nên oán giận: “Kết quả bà tôi không thèm gõ cửa, trực tiếp vào cửa.
70 Theo lòng mà nói, Mục Liên Hạ thật sự rất thích bà Hạ.
Với Mục Liên Hạ, bà Hạ thỏa mãn khá nhiều về ảo tưởng người thân của cậu. Ông Hạ nhìn thì khá lạnh lùng, cậu Hạ thì khá nghiêm túc, mợ thì ôn hòa lại có ngăn cách không thể nói rõ, mà anh họ thì hoàn toàn khiến cậu không thể dựa vào, chỉ có bà Hạ, dịu dàng hiền lành tốt với cậu đủ loại, Mục Liên Hạ cũng muốn tốt với bà gấp bội.
71 Bệnh viện? Bệnh viện là có ý gì? Mục Liên Hạ quả thực sợ ngây người.
“Lý Thụy Phong anh đừng có làm việc ngốc đó!” Giọng Mục Liên Hạ có chút gấp gáp, “Anh đừng luẩn quẩn trong lòng!”
Lý Thụy Phong xùy cười một tiếng: “Cậu nghĩ đi đâu đó… Tôi không ngốc vậy đâu, dù cho thật sự rất muốn ở bên anh ấy, tôi cũng sẽ không hi sinh đến mức đó.
72 Khi Mục Liên Hạ trở về, Tống An Hoài đã ở nhà.
Gần đây hắn rất bận, tiếc là Mục Liên Hạ cũng không quá rõ hắn đang bận gì. Tư Tư đang ở trong phòng ngủ của mình, Mục Liên Hạ chào hỏi Tống An Hoài, vào trong phòng lục lỏi quyển sổ nhỏ của cậu.
73 Chiến Đồ đối với Mục Liên Hạ, cũng không chỉ là game thôi.
Rất nhiều người thật sự không quá nghiêm túc với game, chỉ là chơi cho vui giải trí; giống vậy cũng sẽ có người rất để ý cuộc sống và tất cả trong game, sau đó gặt hái được tình bạn, cơ tình hay là những gì khác trong game.
74 Khi Mục Liên Hạ nhận điện thoại của Lý Thụy Phong, ở đầu bên kia điện thoại cái giọng phấn khởi của Lý Thụy Phong cũng có thể từ đường điện thoại truyền qua: “Liên Hạ, họ đồng ý rồi!”
Lúc này, là tuần thứ hai sau khi Mục Liên Hạ khai giảng năm ba.
75 Vào một ngày trước Tết, Mục Liên Hạ nhận được điện thoại của Mục Khả Hân.
Mục Khả Hân giờ đã là năm tư, chương trình học nên chấm dứt cũng đã chấm dứt, bây giờ đang trong trạng thái thực tập.
76 Sang năm mới không lâu, Mục Liên Hạ liền nhận được thiệp mời Phương Tử Nghị đưa cho cậu.
Phương Tử Huyên sắp kết hôn.
Phương Tử Nghị cũng thấy vui mừng về việc này.
77 Mục Liên Hạ gần đây bị vây trong trạng thái nóng nảy.
Cậu cũng không thể nói rõ là chuyện gì, có lẽ nguyên nhân là sắp đến kiểm tra tư pháp.
78 Mục Liên Hạ bận viết luận văn tốt nghiệp hết nửa học kỳ, rốt cuộc xác định bản thảo vào năm ngoái.
Cùng lúc cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tống An Hoài cũng coi như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
79 Mục Liên Hạ nhìn Tống An Hoài trong nháy mắt đỏ hốc mắt.
Cảm xúc của hắn vốn đã dịu đi, nhưng trong phút chốc nghe thấy tiếng Tư Tư thì thiếu chút nữa lại khóc, giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào: “Tư Tư… Tư Tư con ở đâu? Con không sao chứ?”
Mở loa di động, từ trong âm thanh khuếch đại truyền ra giọng nói nho nhỏ của Tư Tư, có loại cảm giác dè dặt: “Cậu ơi cậu làm sao vậy?”
Tống An Hoài lăn hầu kết một chút, đè giọng: “Cậu không sao, Tư Tư con đi đâu? Giờ con đang ở đâu? Điện thoại này là của ai?”
“Con, con cũng không biết, ” Tư Tư hơi mờ mịt, “Con thi xong thì về nhà cùng Lộ Lộ, sau đó đi tới dưới lầu thì không biết gì nữa cả.
80 Nói là mười giờ gặp mặt, nhưng nói thật không ai có thể nhịn đến mười giờ cả. Tống An Hoài đã không quan tâm gì nữa, lập tức rời khỏi cục cảnh sát, giải quyết hậu quả và thông báo cho người khác chỉ có thể có tạm thời dựa vào Mục Liên Hạ để xử lý.