1 Cuối xuân tháng ba, đầu tháng tư, mưa phùn rải rác. Một đêm nghe mưa đến bình minh, đầu đường thành nhỏ lại như trước có tiếng người bước vào, gương mặt xa lạ lai lai vãng vãng, dưới tán ô không mới không cũ, vẫn là một đôi mắt vô sân vô hận, tựa hồ đã sớm bàng quan trước tiết trời ẩm ướt khiến người ta mệt mỏi kia.
2 Đạo giả mờ mịt, hắn không giải thích, xấu hổ đưa tay gãi đầu nói: “Đạo trưởng thứ lỗi, ta thất thố. ” Lại là vị công tử nhẹ nhàng hiếu khách bên đường.
3 Cố ý hay vô tình, Ngao Cẩm vừa đi, cơn mưa không ngừng không dứt đã tạnh hẳn. Đến nửa đêm, chân trời thậm chí còn dâng lên một vầng trăng viên mãn sáng vằng vặc, gió thổi mây trôi, sao rải khắp trời.
4 “Cuối cùng ta cũng hiểu…… công tử coi ta thành ai……. ” Đạo giả chất phác hiền lành nhưng kỳ thực không phải kẻ ngu ngốc, đến giờ ăn cơm, y đột nhiên đề cập đến.
5 Năm ấy trên Lăng Tiêu điện gặp phải Hi Di. Chúng tiên biết rõ hai người bọn họ nhìn nhau không vừa mắt, nếu không phải cần thiết thì sẽ cực lực lảng tránh nhau.
6 Tiểu đạo sĩ nói liên miên không ngớt về cuộc gặp gỡ với Hi Di, trên con phố dài, dưới Hàng Ma tháp, ngẫu nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc lùi ba bước, có ảo giác thoáng qua như lạc vào cõi mộng.
7 Uổng cho một quãng thời gian đằng đẵng làm kẻ thù không đội trời chung, thật không ngờ thì ra Hi Di còn có thể khiến cho người ta chán ghét đến mức này.
8 trans Mọi thứ như chìm vào khoảng không, rõ ràng trên phố ngựa xe như nước tiếng người ồn ào, nhưng hắn lại không hề nghe thấy một câu một chữ nào, cũng không nhìn thấy một ai, chỉ mơ hồ thấy bóng người màu xám ngồi ngay ngắn sau bàn quẻ, từng chữ từng chữ từ đôi môi mềm mại kia tuôn ra, không thể kháng cự mà lọt vào tai, “Hi vọng thí chủ sau này chúng ta không ai quấy rầy ai nữa.
9 Ngày đó từng ở trên Hồng Lâu nghe ca cơ uyển chuyển hát rằng : [Chích đạo bất tương tư, tương tư lệnh nhân lão, kỉ phiên tế tư lượng, hoàn thị tương tư hảo.
10 trans Nghi thức ngày ấy uy nghi lồng lộng, vạt áo như sóng, tôi tớ như mây, uốn lượn mở ra giữa biển mây cuồn cuộn, một hàng dài tựa như không bao giờ thấy cuối.
11 trans Từ năm đó đến tận bây giờ, vô số lần trong đêm thâu vắng vẻ, đặt tay lên ngực tự vấn, cứ trôi qua như vậy không phải cũng rất tốt sao ? Cách nhau một chiếc bàn tròn cùng nhấm nháp chén trà, cười nói nhìn sóng Thiên Hà vỗ bờ từng đợt.
12 Khi Ngao Khâm vào phòng, đạo giả đã ngủ say. Có lẽ đem tất cả những điều tích tụ trong lòng nói hết ra cũng là một loại giải thoát. Đạo giả trong mộng hơi thở bình yên, thần thái an tường.
13 Tiểu đạo sĩ ngã ngồi trên ghế đá, cúi đầu không để hắn nhìn thấy sắc mặt mình, “Điện hạ yêu cầu quá đáng rồi. Bần đạo là người tu đạo. ” Sau này ngẫm lại mới thấy, lúc trước mình quả thực là tuổi trẻ khí thịnh.
14 Mấy chuyện về Đông Viên, nếu gọi là âm mưu, vậy chi bằng gọi là trò khôi hài không biết nên giải thích từ đâu thì đúng hơn, ngay từ đầu đã mất đi sự thẳng thắn thành khẩn thì về sau muốn mở miệng lại càng khó, không có dũng khí, chỉ đành phải tùy cơ ứng biến cho đến khi không còn khống chế được nữa.
15 Hi Di đi đến ngày thứ bảy, trời trong xanh quang đãng không mây. Đạo giả đau ốm trên giường đột nhiên đưa mắt trầm tĩnh rời khỏi muôn hoa đang khoe sắc ngoài cửa sổ, ”Thời tiết tốt như vậy, thật muốn ra ngoài một chút.
16 Năm tháng trong thành tựa như đọng lại, tang thương bên ngoài như không chút anh hưởng tới nơi đây. Ngao Khâm ôm tiểu đạo sĩ từng bước trở về, chen qua dòng người đông đúc, đám phụ nữ túm năm tụm ba ríu rít bình luận chuyện nhà của ông chủ nọ ông chủ kia, người bán hành rong vẫy trống bỏi lười biếng dựa dưới mái hiên.
17 “Thì ra ma như vậy mà tới. ” Tiểu đạo sĩ dường như đột nhiên hiểu ra, nghe xong liên tục gật đầu, tiện đà ngẩng mặt hỏi, “Đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu ?” Ngao Khâm hôn lên trán y, kiên nhẫn trả lời, “Là chuyện tốt.
18 Ba ngày sau, đạo giả khởi hành. Hi Di đi trước y một bước, Thượng tiên không hề lây dính một chút khói lửa nhân gian vì hai người bọn họ mà cảm thấy khinh bỉ sâu sắc, “Thực khiến cho người ta không nhìn nổi.
19 Hôm đó Hi Di đến thăm, Ngao Khâm đang ôm Vô Nhai ngồi trong sân uống trà. Trong thành vẫn là tiết cuối xuân chưa qua đầu hạ chưa tới. Hoa cỏ rực rỡ muôn màu, náo nhiệt mà đẹp mắt.