1 Màn đêm. Mưa như trút nước. Trong màn mưa, một thân thể nhỏ nhắn lảo đảo bước đi trên đường, cả người ướt đẫm, môi lạnh cóng đến tím bầm. “Oạch” một tiếng, Tô Hạ ngã xuống đất ngất đi, cô mơ hồ nghe được tiếng phanh xe kin kít, nhưng lại không thể mở hai mắt ra.
2 Trong thang máy đi lên, Tô Hạ dựa lưng vào vách tường, trong lòng thình thịch thình thịch cuồng loạn không ngừng. Nghĩ lại, những lời người kia nói ở quán rượu hơn mười phút trước, còn có cái chứng cớ ở ngang hông kia nữa, híc trên mặt cô lại đỏ bừng ngượng ngùng.
3 Đến tận trưa, Tô Hạ vẫn chưa hoàn hồn, không thể nào tập trung vào công việc. Rốt cục cũng đến giờ nghỉ trưa, Tô Hạ xuống lầu dưới uống ly cà phê, yên lặng từ từ nhấm nháp.
4 Tô Hạ ngồi trên xe, trên mặt đã được bôi thuốc, lành lạnh rất thoải mái. “Quân trưởng, anh………”Bàn tay đang thoa thuốc của Lăng Mặc Thiên dừng lại một chút, “ gọi tôi là Mặc.
5 Trong phòng ăn. Tô Hạ ngồi trước bàn ăn, nhìn Lăng Mặc Thiên tính tiền ở quầy ba gần đó, trong lòng ngũ vị tạp trần không nói nên lời. Cô đồng ý với Lăng Mặc Thiên là sẽ cân nhắc về chuyện kết hôn, sau đó liền bị anh kéo đến nhà hàng này ăn cơm.
6 Ngoài cửa lớn Cục Dân Chính:Tô Hạ cầm trong tay tờ hôn thú, dưới ánh mặt trời, tấm ảnh chụp chung thật to thật rõ ràng, cô chợt nhận ra đây không phải là mơ.
7 Cái ôm của Lăng Mặc Thiên thật ấm áp, mùi thơm nhàn nhạt lượn quanh cánh mũi, Tô Hạ nhăn máy cố gắng không để ình bị quấy nhiễu. “Quân trưởng, thật ra em đồng ý kết hôn là có mục đích.
8 “trước cứ mang theo một bộ đồ ngủ cùng dụng cụ vệ sinh cá nhân, những thứ khác ngày mai chúng ta cùng đi mua. ”Tô Hạ mở mắt ra chỉ thấy áo ngủ của cô bị Lăng Mặc Thiên ném trên ghế sô pha, quân trưởng anh dán sát cô như dính lại vậy chỉ vì muốn cầm lấy chiếc áo ngủ này?Lăng Mặc Thiên thấy cô lại ngây người, chỉ chỉ thú bông bên cạnh: “Cái này mang theo hay là mua mới?”Chú thỏ bông này theo cô đã bảy năm, tô Hạ gật đầu “mang theo”Lăng Mặc Thiên gật đầu, lại không biết lấy đâu ra túi xách quân dụng, đem thỏ bông cùng áo ngủ bỏ vào trong, tựa như nhớ đến cái gì liền ngẩng đầu hỏi Tô Hạ: “mới vừa rồi em nói chưa chuẩn bị xong cái gì?”“Không….
9 Vừa nghĩ đến chuyện ở chung với Lăng Mặc Thiên, Tô Hạ khổ não gãi đầu. ở chung nghĩa là… cái kia, tiếp xúc thân mật này, điểm này thì cô hiểu. Nhưng bây giờ muốn cô cùng Lăng Mặc Thiên tiếp xúc thân mật, cô làm không được a….
10 Quân trưởng đang giúp cô thu xếp hành lý???Ở trong mắt Tô Hạ, Lăng Mặc Thiên là một quân nhân khí phách hiên ngang lẫm liệt, nắm giữ trong tay việc chỉ huy hơn ngàn vạn binh sĩ.
11 Tiếng chuông cửa kéo Tô Hạ đang ngẩn người trở về hiện thực. Lăng Mặc Thiên để cô ở lại trong phòng, bản thân đi xuống nhà mở cửa. Quân trưởng vừa rời đi Tô Hạ liền thở phào nhẹ nhõm.
12 Minh Các, là nhà hàng nổi tiếng với những món Quảng Đông, xuất hiện năm năm trước trở thành một trong những nhà hàng nổi tiếng torng giới ẩm thực, còn là khách sạn đẳng cấp S trong nước.
13 Dừng lại ở bãi đậu xe Minh Các. Người giữ cửa thấy Lăng Mặc Thiên từ trên xe bước xuống, tự động mở cửa, đợi anh và Tô Hạ tới gần mới cung kính cúi đầu.
14 Quý Nguyệt Nhiên vừa tới cửa, nghe Tô Hạ nói "ông xã thật tuyệt vời!", nhất thời như bị kim châm hét lên rồi lao vọt vào, lao tới bên người Tô Hạ đưa tay nhéo cô.
15 Tô Hạ cắm đầu cắm cổ ăn, cảm thấy sau gáy rất lạnh, ngẩng đầu lên chỉ thấy ánh mắt Quý Nguyệt Nhiên như rắn độc đang nhìn cô, thật u ám. "Sao không ăn nữa?"Lăng Mặc Thiên hỏi một tiếng rồi chuyển tầm mắt qua Quý Nguyệt Nhiên, lúc này cô ta đã khôi phục lại như thường, thấy tầm mắt anh nhìn sang ngọt ngào cười một tiếng.
16 Tô Hạ nằm trong buồng xe, khuôn mặt nhỏ nhắn giấu trong khuỷu tay, nghe tim mình đập thịch thịch như muốn nhảy ra ngoài. Vừa rồi quân trưởng nói về nhà sẽ ăn sạch cô, ăn sạch sẽ.
17 Sau khi chọn đủ, Lăng Mặc Thiên một tay dắt cô, một tay đẩy xe đi ra ngoài. Lúc tính tiền Tô Hạ theo bản năng lấy ví ra, lại bị Lăng Mặc Thiên nhanh tay hơn đưa tấm thẻ ngân hàng cho nhân viên thu ngân "quét thẻ đi".
18 Tiêu Hàn xác nhận mình không nhận nhầm người, trên mặt lóe lên một tia không vui: "Tô Hạ, sao em lại tránh mặt anh?"Chợt nghĩ đến chuyện gì, trên mặt hắn lại vui mừng: "Hạ Hạ, nhất định là em còn giận dỗi với anh, trong lòng vẫn quan tâm anh phải không.
19 “Quân trưởng à, em vẫn còn vị thành niên…. ” Tô Hạ chớp mắt vài cái, thấy hai người đang đi về hướng phòng ngủ, liền vội vàng kiếm cớ, tránh né cái ôm của Lăng Mặc Thiên.
20
“Phu nhân, sáng nay tiên sinh vừa mới…. . ” vú Úc còn chưa nói hết lời, thì điện thoại của Tô Hạ vang lên.
Tô Hạ hướng vú Úc cười xin lỗi một cái, sau đó vội vàng cầm lấy cái điện thoại, mang giày rồi vội vã rời đi, đối với Tô Hạ mà nói thì công việc, là một chuyện rất quan trọng.