1 Diệp Hiểu Hạ nhìn tờ giấy trước mắt nhịn không được mở to hai mắt, miệng không ngừng than thở : "Đây là cái gì a! Đây là cái gì a!""Bạch Thiên Minh có nói mày là sinh viên, không cần nói với tao hai chữ giấy nợ mày cũng không biết.
2 Cô mới không cần trả tiền, cô mới không cần quản việc của Bạch Thiên Minh. Diệp Hiểu Hạ đem vài bộ quần áo nhét vào trong balo, tùy tiện sửa sang lại đầu tóc một chút, liền đi ra ngoài.
3 Nhóm người mặc đồng phục ba chân bốn cẳng thu dọn một chỗ trống trong phòng ngủ Diệp Hiểu Hạ, sau đó mới mở thùng kia ra bắt đầu lắp đặt máy chơi game.
4 Cái máy này không hổ danh đắt tiền, tuy rằng Diệp Hiểu Hạ vẫn cảm thấy cái máy này không đáng giá mười vạn đồng. Nhưng tới lúc này, tiếp tục nghĩ vấn đề này cũng không làm được gì.
5 Một giọng nói ôn nhu truyền đến: "Người chơi thân mến, bây giờ là 13 giờ 58 phút 30 giây, cách thời gian mở cửa của 《 cực hạn OL》 còn 1 phút 30 giây, xin hỏi ngài có muốn tham quan trò chơi không?"A? Có thể tham quan trò chơi? Lực chú ý của Diệp Hiểu Hạ lập tức chuyển tới việc này, cô không chút do dự lựa chọn muốn, trước mặt lập tức xuất hiện một cảnh non xanh nước biếc.
6 "Diệp Hiểu Hạ. " Diệp Hiểu Hạ kiệt sức hô, cô quả thực mệt muốn chết , cô nghĩ đây là lần đầu tiên cô nói tên mình nhiều nhất trong đời, quả thực còn nhiều hơn so với hai mươi hai năm trước cộng lại.
7 "Xin lỗi, đó là mộc côn của tôi. " Diệp Hiểu Hạ cũng không chú ý đến đau đớn trên người, vọt tới trước mặt người nhặt mộc côn của mình, tươi cười nói.
8 "Không đạt được chiến lợi phẩm gì. "Lại là một dòng chữ màu vàng xuất hiện ở trước mặt Diệp Hiểu Hạ, sau đó dần dần biến mất. Thì ra là thế. Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, cô đã hiểu rõ ý nghĩa của từ đánh quái một cách đại khái.
9 "A, đau đau đau đau. . . " Diệp Hiểu Hạ thực hiện đại lễ cúi đầu với mảnh đất xinh đẹp trước mắt (chị bị ngã á), miệng cô không chút do dự gặm một ngụm bùn, đau đớn kêu lên.
10 Diệp Hiểu Hạ nhìn vật thể chưa xác định màu xanh lục trong tay Lý lão phu nhân, nuốt một ngụm nước miếng, cái này là viên thuốc đi. . . Cô thật sự là không dám xác định, có viên thuốc nào màu này chứ? Hơn nữa hình dạng thật đáng sợ, ăn vào sẽ không có phản ứng gì xấu đi? Bỗng nhiên, Diệp Hiểu Hạ nhớ tới một câu nói trong ‘Tam Mao’: Nếu mẹ nấu cho con một chén canh màu lam, con uống hay không uống?Tuy nhiên do dự thì do dự, cô không thể bắt lão phu nhân cứ giơ tay như vậy, vì thế cô cầm lấy viên thuốc, vừa cất vào túi, liền nghe thấy hệ thống nói: bạn hoàn thành nhiệm vụ che giấu "Lý lão phu nhân ủy thác", nhận được phần thưởng là hai viên thuốc chịu đựng.
11 Ánh mặt trời chói mắt đã có chút thu liễm, hồng hồng như người đã uống vài hũ nữ nhi hồng, bộ dáng có chút say huân huân. Tuy rằng, trời vẫn là xanh, nhưng là, bị ảnh hưởng từ mặt trời, khiến cho ánh sáng ngày hôm nay đều mang theo màu đỏ của kim loại.
12 Bên ngoài thôn là đồng cỏ, bên cạnh đồng cỏ còn có một mảnh ruộng, trong ruộng lúa có rất nhiều thôn dân đang cần cù làm việc. Gió thổi nhẹ làm những cây lúa nước xanh xanh, tươi tốt giống như những cuộn sóng phập phồng lên xuống, giống như mặt nước mềm mại mà ôn nhu.
13 Cẩn thận nhìn vũ khí bên trong, Diệp Hiểu Hạ mới biết chức nghiệp khác nhau có vũ khí khác nhau. Vũ khí dùng chung chỉ có mộc côn lúc mới sinh ra. Cô là pháp sư, vũ khí thích hợp với cô chỉ có pháp trượng thô mộc, cũng may pháp trượng thô mộc này cũng không quá đắt.
14 Ánh trăng giống quả cầu bạc treo ở giữa trời, đem sự cô tịch gieo vào Tân Thủ thôn chật chội náo nhiệt. Các gia đình trong thôn đều đã sáng đèn, ánh sáng ấm áp mờ nhạt chiếu lên người, chiếu vào lòng người.
15 "25 kim. " Ngay tại lúc Diệp Hiểu Hạ vẫn còn nghiền ngẫm người kia kiếm tiền kiểu gì, đôi tình nhân này cũng không yếu thế ra giá. Cái gì? Đầu Diệp Hiểu Hạ lập tức xoay về phía bên kia, trừng mắt nhìn đôi tình nhân này.
16 Tại sao lại đánh nhau vì một câu nói đâu? Này, trong trò chơi này nguy hiểm quá đi. Hơn nữa bọn họ cũng không có mâu thuẫn gì lớn lao, chỉ là một kiện trang bị thôi mà, cần phải làm vậy sao? Diệp Hiểu Hạ ngồi xổm bên cạnh quầy hàng, nhìn chằm chằm vào chỗ đánh nhau đến thất thần.
17 Gió đêm man mát nhẹ nhàng lướt qua đồng cỏ xanh mướt, đem cả đồng cỏ trở thành những cuộn sóng mềm mại, phập phồng lên xuống, đẹp vô cùng. Áo choàng của Diệp Hiểu Hạ bị thổi bay lên, tóc cũng bị thổi tung lên, dưới ánh trăng yên tĩnh này, mọi thứ trong trời đất đều bị thổi tung.
18 Trường thương và trường kiếm cấp 15 đều cần 10 khối quặng đồng, pháp trượng cấp 5 cần 5 khối quặng đồng, 6 tổ quặng đồng tổng cộng là 120 khối, Diệp Hiểu Hạ tính tính một chút, liền bảo thợ rèn kia làm 4 thanh trường thương và trường kiếm, cùng với 8 căn pháp trượng.
19 Cái gọi là mưa đúng lúc, đại khái chính là như thế này. Khi bạn gặp hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, hắn đến đúng lúc, cứu bạn ra khỏi nguy hiểm, nhìn lại, một đừng đã đi qua đúng là hữu kinh vô hiểm.
20 Nhìn Diệp Hiểu Hạ thu thập xong, Trúc Nhận Ngàn Trần và Máng Xối Hoa Lưu cùng thêm hảo hữu với Điền Gia Nhị Thiếu Gia, sau đó Máng Xối Hoa Lưu nở nụ cười: "May mắn cô nhắn tin cho tôi, nếu không người đàn ông kia cô không đối phó được.