1 Sử ghi Ðại Dạ năm 173, Vĩnh Thành hoàng hậu thất đức, bị đuổi ra khỏi cung. Thừa tướng hai triều Thượng Quan Phong – phụ thân của hoàng hậu, đập đầu vào cột chết ngay tại chỗ, toàn thể gia quyến Thượng Quan bị định tội, cả nhà phải đi lưu đày.
2 Phượng Tường Cung. Sớm tinh mơ, tiểu thái giám của kính sự phòng [1] ló đầu ra nhìn, trông thấy Ðức Ngôn đi ra liền kéo lại lí nhí van nài: “Bà cô ơi, xin hãy chỉ dạy cho nô tài, sen này… nên đưa mấy hạt?”Hoàng thượng đêm nay lâm hạnh bao nhiêu lần thì đưa bấy nhiêu hạt, đương nhiên không có ai dám hỏi hoàng thượng cả, dựa theo tiền lệ, các phi tử khác gửi một hạt, còn hoàng hậu thì hai hạt thành đôi thành cặp, nhưng hiện giờ Ðức Ngôn ôm trong lòng tấm chăn vừa được thay xuống từ trên giường của hoàng hậu nương nương, bề mặt vô cùng sạch sẽ… Ðức Ngôn chán nản lắc đầu, tiểu thái giám cả kinh, không dám lên tiếng, vội vàng cúi đầu lui đi.
3 Ðức Ngôn nghe xong câu này, cõi lòng bỗng tan nát, lê đầu gối về phía trước, thều thào thuật lại: “Hoàng thượng: Tần phi nương nương không biết nghe lời đồn đại xằng bậy ở đâu, lúc chiều chạy đến chất vấn hoàng hậu nương nương, nô tỳ sợ Tần phi nương nương thất lễ làm hỏng quy củ, bèn lên tiếng nhắc nhở một câu, hoàng hậu nương nương chưa hề nói câu nào với Tần phi nương nương hết, xin hoàng thượng minh xét!” Cô dập đầu mấy cái rồi lại bẩm: “Thái hậu nương nương giận hoàng hậu nương nương quản lý không nghiêm, đã mấy ngày nay chưa từng tiếp kiến nương nương.
4 Mộ Dung Thầm ngồi trong góc nơi trăng không rọi đến, lẳng lặng ngắm nhìn chiếc gáy trắng như tuyết hơi cong cong trong áo của nàng, ngón tay trên đầu gối khẽ gõ không một tiếng động, từng nhịp từng nhịp.
5 Vào phòng chỉ còn hai người, Trạm Lam nghiêng đầu gọi hắn: “Cửu gia?”Mộ Dung Thầm ngồi bên bàn rót chén trà nóng đang uống, nghe vậy liền đặt chén xuống, nhíu mày nhìn nàng, ngắm nàng một lúc, rồi điềm đạm lên tiếng: “Ðây là nơi ta bố trí từ ba năm trước, ban đầu, định khi nào cưới nàng sẽ dùng.
6 Ba tháng trong chớp mắt đã sắp trôi qua, Ðức Ngôn phát hiện hoàng hậu nương nương đóng cửa tự ngẫm tội, dường như quả thật đã thông suốt chút gì đó, tuy vẫn kiệm lời trầm lặng, nhưng lại không hề giống với trước đây, nếu nói trước kia tĩnh lặng như băng tuyết, thì hiện tại lại giống như ngọc trong suốt, cả người từ trong ra ngoài đều lỗng lẫy rạng rỡ.
7 Ðức Ngôn cúi đầu, lệ tuôn lã chã xuống đất, lắc đầu chỉ khóc không thốt nên lời. Hoàng thượng gọi cô ra, muốn cô chuyển lại cho hoàng hậu nương nương từng câu từng chữ như cứa vào tim, cô nghe tưởng chừng cõi lòng vỡ vụn, đối diện với hoàng hậu nương nương, một chữ cũng không nói ra được.
8 Ði thẳng tới cửa đại điện lộng lẫy đầu tiên, An công công mới thu lại cảm xúc phức tạp hiếm thấy, nghiêm mặt lại, bước vào thưa lời. Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, thần sắc thoạt nhìn vẫn giống như mọi ngày, nhưng An công công đã theo hầu hắn từ khi hắn vẫn còn là Cửu hoàng tử thất thế cho đến nay, làm sao có thể không nhìn ra được, lòng lại không nỡ, quỳ xuống khẽ bẩm: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương —- phế hậu đã nhận thánh chỉ, tước kim bài, đang đưa ra khỏi cung.