1 “Hu —” Một gã nam nhân khẽ kéo dây cương, tuấn mã dưới thân kêu lên “hí…hí…”, ở tại chỗ đạp vài cái, liền an ổn dừng lại. Yến Huyền Tiêu vỗ nhẹ tuấn mã vài cái, rồi nhảy xuống ngựa, đem dây cương giao cho gã sai vặt ở kế bên “Trước cho Tật Phong uống nước, lần này chắc nó khá mệt” Nhếch môi cười, hắn cao giọng phân phó.
2 Chết tiệt! Hắn đường đường một đại nam nhân, thế nhưng muốn hắn đi xung hỉ? Nều truyền ra hắn còn mặt mũi gì nữa? Về sau khi áp tiêu, nhất định bị người giang hồ cười chết! Đêm khuya, Yến Huyền Tiêu trừng mắt lầu các cách vách, ở trong lòng phẫn giận mắng.
3 Đêm động phòng hoa chúc. Ngu Điệp Hương nháy mắt, cố nén cười, nhìn chú rể bị trói trên gường. “Ngươi có thể lớn tiếng cười đi, không quan hệ” Yến Huyền Tiêu cắn răng, mặt bình tĩnh, tức giận nhìn nàng.
4 “Không! A……” Ngu Điệp Hương bị hành động của Yến Huyền Tiêu làm cho sợ hãi, muốn giãy dụa, nhưng hai chân lại bị hắn chế trụ. Lưỡi hắn đụng tới hoa huyệt mẫn cảm, lập tức truyền đến một chút tê dại, làm cho cả người nàng hư nhuyễn.
5 Trời chưa sáng, Yến Huyền Tiêu liền mở mắt ra, đây đều là thói quen của hắn, lúc này chính là thời điểm hắn chuẩn bị rửa mặt chải đầu, rồi luyện công.
6 Có chút nguy hiểm. Nhìn chằm chằn con cờ đỏ trên tay, Ngu Điệp Hương vụng trộm dò xét nam nhân đối diện một cái, cờ đỏ trên tay ăn luôn cờ đen đối diện, đồng thời trong óc cũng suy tư ngẫm nghĩ một mình.
7 “Huynh nói biểu muội, ánh mắt nam nhân nhà muội thực khủng bố nha!” Mộ Chi Kì miễn cưỡng nhếch môi cười, khóe mắt vẫn không tự chủ khuôn mặt tục tằng của nam nhân đằng trước.
8 “Tiêu……” Nghe được Yến Huyền Tiêu nói yêu nàng, Ngu Điệp Hương vừa mừng vừa sợ, muốn hỏi tiếp, nhưng môi nóng ẩm ướt lại dán thiếp lên nàng, lưỡi dài cạy ra cái miệng nhỏ nhắn, tiến quân thần tốc, chơi đùa trong miệng đàn hương của nàng.
9 Yến Huyền Tiêu không thể tin được chính mình sẽ nghe được —giả bệnh? Thiết kế làm cho hắn ở rể? Vậy ra ngay từ đầu tất cả đều là mưu kế của nàng? Mà hắn, cứ như vậy mà sập bẫy? Còn giống đứa ngốc bị xoay mòn như chong chóng! Chết tiệt, nàng cứ như vậy đùa hắn! Chơi đùa như vậy là tốt lắm sao? Giả bệnh, xung hỉ, ở rể, đùa bỡn hắn như vậy, chơi rất vui sao? “Vì sao làm như vậy?” Bình tĩnh, Yến Huyền Tiêu áp chế lửa giận cuồng mạnh, lạnh giọng chất vấn “Thiếp……” Ngu Điệp Hương cắn môi, nhìn bộ dáng này của hắn, nàng hoảng.
10 Yến Huyền Tiêu hối hận. Nhìn đến thân mình gầy yếu của Ngu Điệp Hương phi lạc trên khôngtrung, máu tươi ồ ồ toát ra, nhiễm đỏ mặt, hắn rất hối hận. Hắn nên bồi ở bên người nàng, hắn nên hảo hảo bảo hộ nàng! Hắn không nên bởi vì dỗi, bởi vì lòng tự tôn, cứ như vậy bỏ lại nàng một, tránh không muốn gặp mặt nàng, tra tấn nàng, cũng tra tấn chính mình.