61 Điêu hoàng kim tia chớp không để Diệp Hiểu Hạ nghĩ nhiều, nó rất nhanh đã phát hiện ra Diệp Hiểu Hạ đứng cách đó không xa, mở miệng phát ra tiếng kêu tê tê.
62 Đặc điểm lớn nhất của phong cảnh ở Bạch đế thành là xanh. Xanh thẫm, xanh đậm, xanh non, xanh nhạt, từng tầng từng tầng, hòa trộn lộn xộn. Ở đây núi xanh, nước xanh, ngay cả hình ảnh của Bạch đế thành và ngọn núi ở trong nước cũng trở nên xanh tươi.
63 Không khí vô cùng ngưng trọng, giống như bị đúc thành bê tông, lại từ trên trời đè xuống, như muốn bức người phát điên, trầm trọng và lặng im. Diệp Hiểu Hạ chỉ thấy cả người đều run run, trên người vừa lạnh vừa nóng, đầu đầy mồ hôi, không rõ là cảm giác gì.
64 Kiếm Nam Xuân tuy chỉ là rượu ở Tân Thủ Thôn, nhưng tốc độ hồi phục thể lực và giá trị chịu đựng thật sự là không thể khinh thường. Cho dù rượu vào miệng ít, nhưng cũng làm thân thể lạnh như băng của nam tử áo đen dần dần có một chút cảm giác ấm áp.
65 Bóng tối cũng không đến như mong muốn, cũng không có tin tức tử vong xuất hiện. Chỉ có một vật nặng thình lình đè lên người Diệp Hiểu Hạ, làm cô muốn kêu ra tiếng.
66 "Nếu vậy tại hạ đa tạ Diệp cô nương. Không biết cô nương có thể giao công tử cho tại hạ không?" Vân Ẩn tỏ vẻ đã hiểu, hắn gật gật đầu, nụ cười vẫn như trước làm cho người ta thấy ấm áp cả người.
67 Diệp Hiểu Hạ tức giận đến mức thở hồng hộc, đây là ý gì chứ? Cô cố gắng bình tĩnh, ngực cũng cảm thấy dễ chịu hơn, bỗng nhiên cảm thấy nói với Tương Tư Túy như vậy có vẻ không tốt lắm, nhưng lại không muốn hạ mặt xin lỗi, định kết thúc trò chuyện.
68 Diệp Hiểu Hạ cảm thấy hàm răng đều run lên. Tuy cô biết chết chỉ là giảm một cấp thôi, nhưng mà, dưới tình huống này, không khí âm trầm khủng bố tạo thành áp lực tâm lý rất lớn.
69 Lúc này có thêm người hỗ trợ tất nhiên là tốt, Diệp Hiểu Hạ nghĩ cũng không nghĩ đã đồng ý cho người tên là Tố này nhập đội, tuy cô còn chưa nhìn thấy người ở chỗ nào, bất quá thêm một người trong đội ngũ sẽ cảm thấy kiên định hơn một chút.
70 Đi ra khỏi Trà Hương lâu Diệp Hiểu Hạ nhịn không được thở dài một hơi, thuận tay lau trán. Tuy trên mặt không có gì, nhưng cô vẫn cảm thấy trên mặt đều là mồ hôi lạnh.
71 Người trẻ tuổi kia làn da hơi hơi có màu tiểu mạch, người hơi gầy, mặc cực quần áo hưu nhàn và áo khoác rất phổ thông, nếu không phải đứng chung một chỗ với tên ngậm tăm, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy đây là một người thường đầy đường đều có.
72 Xã hội mới bây giờ chính là tốt, Trung Quốc mới chính là tốt. Nếu đặt ở xã hội cũ, bị gọi đến bên trong cục công an, không chết cũng lột da. Lúc này Diệp Hiểu Hạ ngồi trong một gian phòng họp sửa thành phòng thẩm vấn, ánh sáng đầy đủ, không giống trên TV chiếu cái loại chỉ có một ngọn đèn, cũng không có song sắt gì đó.
73 Cái gì? Tố ở chỗ này chờ hai mươi mấy giờ ? Đợi cô? Đương nhiên không phải, sao có thể là đang đợi cô. Diệp Hiểu Hạ nở nụ cười, sau đó nhớ tới lại, trước khi mình logout Tố nói, chẳng lẽ là thật ? Anh ta sẽ không thật sự đợi cô lâu như vậy ở nơi này chứ.
74 Có ai mời người như vậy sao? Có sao?Cư nhiên có thể dùng thanh kiếm đặt trên cổ người khác như vậy nói lời mời, đây là mời người sao? Không! Đây là bắt cóc! Bắt cóc! Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy cả người cứng lại, cô lặng lẽ nhìn bốn phía, mang theo chút hi vọng xa vời, chờ mong những người chơi trong thành Bạch đế có thể xuất hiện người có lương tri, bênh vực lẽ phải, giải cứu cô từ trong nước sôi lửa bỏng.
75 Trong Bạch đế thành có Thục trung tùng sơn trùng điệp, cả tòa thành cũng dựa vào tạo thế, tạo thành rất nhiều hẻm nhỏ. Một bóng dáng nho nhỏ chạy vào một hẻm nhỏ sâu thẳm u ám, nó trốn bên cạnh tạp vật, lấy ra một cái túi nhỏ, vừa mở ra nhìn, lập tức bĩu môi: "Người nào vậy, thấy ăn mặc cũng không tệ, cư nhiên chỉ có hai trăm kim tệ, còn không nhiều bằng tiền của ta!"Nó vừa nói, vừa đưa tay vào trong quần áo của mình bắt đầu lấy túi tiền, tính toán bỏ "Thu hoạch" không nhiều lắm này vào túi tiền của mình.
76 Trên thế giới không có quẫn nhất, chỉ có càng quẫn hơn. Đây quả nhiên là một câu danh ngôn thiên cổ. Dưới tình huống bị một đám người chơi vây xem dưới, ngay cả Vi Lam Tháng Sáu da mặt luôn luôn dày cũng cảm thấy quẫn.
77 Nếu giờ phút này có người đi dạo ở khu giải trí Bạch đế thành, nhất định sẽ thấy tình cảnh như vầy. Một hắc y kiếm khách sắc bén, một âm Dương gia trang bị không tệ cộng thêm một một nữ nhân cả người tây trang nhìn không ra chức nghiệp, phía sau bước theo một tiểu thí hài, bước chậm trên con đường phấn hồng nổi tiếng nhất Bạch đế thành.
78 Hệ thống không ngừng thông báo cho hai bên chuẩn bị, Vi Lam Tháng Sáu hạ thắt lưng, hít một hơi thật sâu, khi cô đứng thẳng dậy, Diệp Hiểu Hạ ngạc nhiên phát hiện cô cư nhiên thay một bộ trang bị khác, một chiếc áo choàng màu xanh vô cùng tinh xảo khoác trên người cô, hai tay cầm song hoàn.
79 Hình như trên người người này mang theo một loại ma lực kỳ quái, dù bề ngoài thoạt nhìn lạnh nhạt, nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác an toàn. Giống như lúc này, anh chỉ nói hai chữ như vậy, thậm chí giọng nói của anh cũng không lớn, nhưng khiến trái tim đang chìm trong hoảng loạn mạnh mẽ của Diệp Hiểu Hạ chậm rãi bình tĩnh lại.
80 Quả cầu lửa to lớn có nhiệt độ có thể nướng chín người cứ bay tới như vậy, dưới quả cầu lửa như vậy, chỉ sợ không chỉ người bị đè chết, ngay cả ngã tư đường này cũng sẽ bị đè thành cái hố lớn.