121 Tố quần áo hắc y như trước, ôm hai tay tựa vào một gốc cây hòe bên cạnh Lôi Đình động. Tuy ngoài Lôi Đình động này đúng là nhiều người, nhưng lấy Tố làm tâm, trong bán kính ba thước một người cũng không có, như có người vẽ một vòng tròn trong phạm vi này, tất cả mọi người dè dặt cẩn trọng tránh khỏi cái vòng này.
122 " Đây là tội gì?" Giọng nói của Điền Gia Nhị Thiếu Gia cũng trở nên có vài phần sắc nhọn. " Giờ cô còn nhàn nhã nói đây là tội gì! Nếu không thì chúng tôi đổi xem sao! Cô thử bị mua mạng ba tháng đi! Sau đó tôi sẽ nói với cô đây là tội gì, tâm lý của cô sẽ thế nào!"
Diệp Hiểu Hạ thở dài một hơi, chuyện tới nước này, cô thật sự là không muốn nói việc này với Điền Gia Nhị Thiếu Gia.
123 Xoay người đi vào rừng trúc, thì thấy Tố cầm trường kiếm Dạ Chú đứng bên một mép nước nhợt nhạt, trong nước mọc rêu xanh nhàn nhạt còn có Đóa Đóa hoa sen không lớn, trong một mảnh xanh tươi trong rừng trúc có vẻ xinh đẹp lạ thường.
124 Trừ đánh Thúy Trúc Yêu ra, thì nhiệm vụ liên hoàn này không có chỗ đặc biệt nào khác, cuối cùng sau khi hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn này, NPC thưởng cho hai người một người một viên ruby không tỳ vết, xem ra đây là đá quý vừa mới mở ra trong hệ thống khảm bảo thạch.
125 Người đến đủ, tiểu nhị lập tức ôm mấy bản thực đơn đi lại phát cho mọi người.
Mỗi người đều mở thực đơn ra chuẩn bị gọi món ăn. Bởi vì Vân Ẩn là khách quen ở đây, chọn đồ ăn vô cùng thuần thục, chỉ lát sau đã gọi bảy tám món ăn chính, sau đó khép thực đơn lại cười với những người khác: " Mọi người tiếp tục, chọn nhiều một chút, trước khi xuất chiến phải ăn no mới được.
126 Dù sao từng đánh Bích Thủy Thần Thú rất nhiều lần, mọi người đã rất quen thuộc với quá trình.
Từ khi vừa vào Vô Tẫn Thâm Uyên, một đội ngũ tiến lên hình thức đánh quái bên trong cơ hồ có thể dùng từ nghiền nát để hình dung.
127 Trên người vô cùng đau đớn, bốn phía như có áp lực cực lớn, đau đớn phảng phất muốn ép ngũ tạng lục phủ ra ngoài. Diệp Hiểu Hạ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó bị đau đớn toàn thân làm tỉnh táo lại, cô dùng hết tất cả sức lực mới có thể mở to mắt, nhìn nhìn xung quanh, chỉ thấy đây là huyệt động tối đen như mực, nếu không phải ánh mắt của cô đã quen với bóng tối như vậy, chỉ sợ cô căn bản là nhìn không thấy bất luận thừ gì.
128 Cơ hồ sẽ không cần tìm kiếm thì có thể thấy, giọng nói này là từ miệng quái vật lớn cách đó không xa Bích Thủy Thần Thú vọng lại. Giờ nó bị một khối đá khổng lồ đè nặng, không thể động đậy.
129 Bồi hồi bên cạnh sông ngầm nửa ngày, quả nhiên Diệp Hiểu Hạ không có phát hiện đường ra khác, xem ra chỉ có thể đi con đường này. Cô mở túi ra nhìn nhìn bên trong, hi vọng có thể tìm được một viên Tị Thủy Hoàn, nhưng cô nhớ trước khi đội ngũ xuất phát, cô đã đưa hết Tị Thủy Hoàn trên người cho Vân Ẩn.
130 Chai bia đập trúng cánh tay Trầm Hoan, phát ra một tiếng trầm đục, sau đó rơi xuống đất, bể thành mảnh nhỏ, nếu không phải bia đã sớm uống xong rồi, chỉ sợ chai này gãy xương người ta.
131 “Quầy của ông bao nhiêu tiền?” Trầm Hoan vừa nói, vừa lấy bóp trong túi ra, tính chi trả bồi thường.
Mao Tử sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu, nịnh nọt trên mặt giờ biến thành hoảng sợ, ngay cả gương mặt cũng xanh mét lại, như là nghe được quỷ đòi mạng vậy.
132 Đây mới là hôn sao?
Khác với nãy mình dán môi trên môi Trầm Hoan.
Cái lưỡi trơn ẩm kia như mang theo xuân dược mềm mại lưu luyến trong miệng cô, đến chỗ nào, cũng làm cả người cô run rẩy.
133 “Trễ như vậy anh tìm tôi có chuyện gì?” Thực ra Diệp Hiểu Hạ đại khái biết khi Bạch Thiên Minh đối mặt mình luôn xấu hổ bất an, loại cảm giác này thực ra không ngừng bồi hồi trong lòng cô.
134 Nhìn mặt ngoài, chỗ tên là thôn Đào Nguyên này cũng không khác gì những nơi khác. Diệp Hiểu Hạ mới sống lại từ điểm phục sinh bắt đầu đi vào trong thôn, vừa đi vừa tán gẫu với từng NPC gặp được.
135 Ánh mắt Cửu công tử dấu sau mặt nạ, như là độc xà chuyển dời từ mặt người này đến mặt người khác, lại chuyển dời đến mặt người kế tiếp. Sau khi tới tới lui lui vài lần bỗng nhiên phát ra tiếng cười làm cho người ta hoảng hốt, nhưng từ trong tiếng cười của anh ta không khó nghe ra đến, anh ta đang vui vẻ.
136 Đây không phải Tố thì là ai?
Diệp Hiểu Hạ vội vàng lên tiếng: “Em đánh BOSS ở trong. ”
Nhưng Tố không lập tức xuất hiện, mà phát ra một tin tức cho cô: “Hai người bọn họ em muốn giết bao nhiêu lần?”
“Cái gì?” Diệp Hiểu Hạ cũng không có lập tức phản ứng đi lại Tố mà nói.
137 Cửu công tử đã chết. Diệp Hiểu Hạ nhìn song kiếm ánh huỳnh quang trong tay, thở dài một hơi, xoay người giao bội kiếm cho tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ lại kỳ quái: “Đưa tôi làm cái gì?”
Diệp Hiểu Hạ híp mắt, lại liếc mắt nhìn thoáng qua thi thể Cửu công tử, ý vị thâm trường nói: “Tôi nghĩ, anh ta muốn anh mang song kiếm này cho Vô Sinh kia.
138 Trước mắt đúng là một mảnh tốt đẹp.
Đào hoa mãn sao thái hoa hoàng, thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên.
“Vài vị, gặp nhau một hồi coi như duyên phận, chúng ta từ biệt như vậy đi.
139 “ Ừ. ” Hình như Tố cũng không thấy biểu cảm lã chã chực khóc kỳ lạ của Diệp Hiểu Hạ, chỉ trầm ngâm một lát mới lại chậm rãi nói: “Trong trò chơi cũng làm lại một lần được rồi.
140 Diệp Hiểu Hạ đảo mắt nhìn một chút trên đường không thiếu người chơi tụ lại, trong lòng không khỏi khẩn trương, vội vàng lôi kéo Tố tay áo: “Đừng nói nữa, đi nhanh đi.