81 【 thế giới 】Ái Nhân Tử Tước: Diệp Hiểu Hạ, ta với ngươi thế bất lưỡng lập, có bản lĩnh thì đừng dựa vào đàn ông, chỉ biết giả bộ đáng thương, mỗi ngày ôm đùi đàn ông giết người thì tính là bản lĩnh gì!【 thế giới 】 Mắt Mèo Mị: tiểu Tử, đừng nói , nói không chừng đàn ông là ăn bộ dạng kia! Nhìn thì vô hại, không biết trong khung là thế nào! !【 thế giới 】 Ngoái Đầu Nhìn Lại Túy Khuynh Thành: chuyện gì vậy chuyện gì vậy? Cầu chia sẻ ! Quần chúng không rõ chân tướng vây xem.
82 "Người chơi ' Lục Nguyệt Vi Lam ' mời bạn trở thành bạn tốt của cô ấy, bạn có đồng ý không ?"Diệp Hiểu Hạ nhìn lời mời của Lục Nguyệt Vi Lam, cũng không từ chối, thêm bạn tốt với cô ấy.
83 Nói đến Bạch Thiên Minh, Diệp Hiểu Hạ lại nghĩ tới viện trưởng Vương, tên tiện nhân kia sẽ không lại đi tìm viện trưởng Vương đòi tiền chứ? Giờ Viện trưởng Vương cái gì cũng không biết, Diệp Hiểu Hạ cũng không muốn cho bà biết.
84 Tuy những người này chức nghiệp khác nhau, biểu cảm khác nhau, nhưng lại có một điểm giống nhau. Bọn họ đều là hồng danh. Hơn nữa vô cùng hồng, làn gió sâu kín kia thổi đến, vài người như vậy đứng sâu trong rừng rậm âm u, nhìn thấy đúng là hơi ghê người, lỗ chân long cũng run run.
85 Diệp Hiểu Hạ thấy cô gái này chỉ cảm thấy tóc gáy đều dựng thẳng lên, người này là ai vậy ? Là một người chơi khác đến luân bạch cô sao? Nhìn cô ta lắc lư vòng eo, chậm rãi đi tới, vậy mà cứ đi về phía cô.
86 Thuận tay sờ soạng thi thể Hồng Y nhân [nhóm người hồng danh, lại còn mặc đồ đỏ ý], không khỏi khiến cô líu lưỡi. Quái ở đây chẳng những kinh nghiệm cao thần kỳ, hơn nữa trang bị rơi xuống cũng không ít.
87 "Đương nhiên là chúng tôi muốn báo thù, nhưng, thực lực lúc này của con đừng nói báo thù giúp chúng tôi, ngay cả năng lực ra khỏi thế giới này cũng không có, thật là khó mà.
88 Cũng không biết là do thực lực chưa đủ, hay do những người trong thôn này tham ăn, một tuần tiếp theo Diệp Hiểu Hạ sống những ngày vô cùng đơn thuần. Mỗi ngày login, cô đánh chết ba con lợn từng, thăng ba cấp, lại mang lợn về giao cho người trong thôn, sau đó về phòng mình luyện dược.
89 Nói xong Diệp Hiểu Hạ xoay người đi đến phòng của mình, muốn thu hồi toàn bộ đồ đạc của mình trong phòng, sau đó rời khỏi nhóm người ăn không hết thì không nghỉ này.
90 Cô đã biết kết quả chắc chắn là như vậy. Diệp Hiểu Hạ đi từ trong thôn ra ngoài, một đường đi về hướng bắc, tất cả trò chơi, tất cả nhiệm vụ kết quả cuối cùng đơn giản là như vậy.
91 "Sao tôi có thể có thể nói không giữ lời chứ!" Đại khái chưa biểu cảm từng có con tin nào nghi ngờ danh dự của chủ Đào Hoa Cốc, cô ta mở to hai mắt nhìn, bất khả tư nghị.
92 Đợi khi ánh sáng tản đi, Diệp Hiểu Hạ lập tức khôi phục tri giác, cô hé mắt, chỉ cảm thấy phía bị một mảnh sương mù che phủ. Không chỉ như thế, áo choàng của cô vậy mà bị gió vù vù thổi lên, mà người cô đang cấp tốc chạy tới một tòa thành xa xa.
93 Ngay lúc cô muốn buông tay, bỗng nhiên từ trên đầu có một bàn tay vươn ra, bỗng chốc giữ lại cánh tay cô, túm cô lên trên một thứ đầy lông xù. Đến giờ phút này Diệp Hiểu Hạ mới mở to mắt, chỉ nhìn thấy tiểu Ngũ đứng ở bên cạnh, anh ta bĩu môi: "Không nghĩ tới mạng cô còn rất lớn, như vậy cũng không chết!"Trong đầu Diệp Hiểu Hạ trống rỗng , nhưng lập tức nghĩ tới chuyện vừa rồi gia hỏa không đạo đức này đạp lên đầu mình chạy trốn, cô nhất thời nổi trận lôi đình: "Anh người này.
94 Hiển nhiên Tố thật không ngờ, anh chỉ tùy tiện đi trên đường một chút, lại gặp phải Diệp Hiểu Hạ đang mở lớn miệng cắn ăn. Người này xuất hiện quá ngoài ý muốn, ngoài ý muốn đến mức Tố nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại, mà hiển nhiên Diệp Hiểu Hạ cũng thật không ngờ cô cứ như vậy mà gặp Tố.
95 Nhưng, tuy trong lòng Diệp Hiểu Hạ có một chút khó chịu như vậy, nhưng cô vẫn bị dao động, như vậy sau này ít nhất cô có nguồn thu vào ổn định, nếu cô nỗ lực một chút, nhất định có thể trả xong nợ nần rất nhanh.
96
97 "Đúng vậy, giờ anh Minh đã về, nếu không phải hôm nay em vừa vặn về lấy đồ thì không gặp được đâu!" Thư Tiểu Mãn thoạt nhìn vô cùng vui vẻ: "Anh ấy mua rất nhiều đồ đến thăm viện trưởng! Viện trưởng vô cùng vui vẻ, trưa nay làm thêm đồ ăn giữ anh Minh lại ăn cơm.
98 "Ba!" Một tiếng vang thanh thúy vang lên trong góc xó của sân sau viện phúc lợi, đánh vỡ yên tĩnh và ôn hòa ban đầu của nơi này. Bạch Thiên Minh ôm gò má, đứng ở nơi đó.
99 Diệp Hiểu Hạ chạy ra khỏi viện phúc lợi, chạy dọc theo quốc lộ không xa, là một con đường chữ thập [ngã tư], cô đứng ở ven đường, trái phải trước sau nhìn hồi lâu.
100