1 Edit: C. LLại một mùa xuân trôi qua, bầu trời vẫn xanh thẳm như cũ…
Những đám mây trắng luôn luôn biến hóa, có thể trôi dạt hoặc cũng có thể trụ lại.
2 Edit: C. LCó lẽ là không quen với chiếc giường cứng ngắc của trường học nên cả đêm An Tâm trằn trọc không ngủ được. Ngày thứ hai, thời điểm tham gia buổi lễ tựu trường, đầu óc cô vẫn luôn mê man.
3 Edit: C. LBuổi chiều ngày thứ 6 lớp chỉ có một môn học, chủ nhiệm lớp không ngừng lải nhải: “Trên đường về nhà chú ý an toàn, không nên la cà khắp nơi…”
Bên ngoài lớp học đã xuất hiện rất nhiều nhóm học sinh hối hả ra về, một vài nam sinh nghịch ngợm thỉnh thoảng la hét ngoài cửa sổ.
4 Edit: C. LThứ bảy, chỉ có An Tâm ở nhà một mình. .
7:30 bố dượng liền đi làm, mẹ dẫn Diệp Siêu đi vườn bách thú, nói là cô giáo cho bài tập về nhà yêu cầu viết một đoạn văn miêu tả loài vật.
5 Edit: C. LThời gian như bóng câu qua khe cửa, đảo mắt một tháng cứ như vậy trôi qua. .
Từ cái lần bị Hứa Hướng Tình tát vào mặt, An Tâm lại không nói gì với bọn họ nữa, một mình, độc lai độc vãng.
6 Edit: C. LTrở lại ký túc xá, đẩy cửa ra, bên trong truyền đến tiếng la hét của Hứa Hướng Tình: “Cô cút cho tôi, đừng có dùng bộ dạng sáng ngời buồn nôn ấy ở trước mặt tôi, phiền chết rồi.
7 Edit: C. L“Aizz, bạn cùng bàn, An Tâm…” Triệu Tề Minh cưỡi xe đạp chạy phía sau An Tâm hô to, hấp dẫn vô số ánh mắt người đi đường.
An Tâm cúi đầu nhếch môi, bước chân cũng càng chạy càng nhanh.
8 Edit: C. LTriệu Tề Minh không tin lời Quý Đa Mỹ nói, An Tâm làm sao có thể thích một vị học trưởng tên là Tả Tiêu, người đứng ở lầu ba ngày đó là hắn sao, khó trách lúc ấy biểu cảm của cậu ấy là lạ, thật sự thích hắn sao?
“An Tâm thật sự thích vị học trưởng kia, nghe nói lúc khai giảng bọn họ đã quen biết nhau.
9 Edit: C. LTừ hành lang ngoài phòng học ban nhất cao tam, An Tâm do dự không vào, nhấc chân tiến lên rồi lại lùi lại.
Cô phải mở miệng làm sao đây? Cám ơn sao?
Đơn giản thôi mà…
cố gắng lấy dũng khí, khẽ bước tới cửa lớp, nhìn vào bên trong, hiện tại là thời gian nghĩ giữa trưa, phần lớn trong phòng học rất vắng vẻ, lớp học rất yên tĩnh, nam sinh nữ sinh đều vùi đầu làm bài, bỗng nhiên có mấy nam sinh ngẩng đầu, liếc nhìn An Tâm đứng ở cửa, sau đó lại cúi đầu giải đề.
10 Edit: C. LMưa to, tiếng mưa ‘rào rào’ huyên náo, mây đen giăng đầy trời, sấm sét vang dội. .
Chung Họa Ngữ bịt lấy lỗ tai, không ngừng chạy trốn…
Thở dốc, nặng nề thở dốc.
11 Edit: C. LThời gian vẫn lẩn trốn nhanh như vậy, trong sân trường cũng tràn ngập tiếng nói cười, tất cả khôi phục lại như lúc ban đầu, lại giống như vĩnh viễn không có cách nào trở lại quá khứ.