1 "Bịch bịch bịch ——" một cô gái nhỏ gầy ghé cả nửa người vào trên cánh cửa, gõ mạnh vào cánh cửa giống như là có thù oán với nhà này vậy, âm thanh chói tai phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng sớm.
2 Gương mặt trước mắt này, vốn là rất anh tuấn, nhưng hiện tại xem ra, cũng chỉ là - khuôn mặt đáng ghét mà thôi! Cố Tử Mạt theo bản năng đứng lên khỏi ghế, đôi tay nắm thành quyền, răng nghiến lại cũng cảm thấy đau.
3 Ra cửa gặp được báu vật, hai mắt rưng rưng!
Trong lòng Cố Tử Mạt một trận phấn chấn, giở trò nhéo Đại Thiến bên cạnh một cái, ánh mắt lại đặt trên người đàn ông kia, nhỏ giọng nói, "Bạn nói cái người giả mạo hôm nay, có được một nửa khí chất của người này sao?"
Đại Thiến cũng bị mê hoặc, giọng nói run run, "Không, không biết.
4 "Em dị ứng với thịt bò? Tại sao có thể như vậy. . . . . . " Giọng Hà Ân Chính hơi mất tự nhiên cứng ngắc, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại, tay cầm thực đơn cũng sững sờ ở giữa không trung, trong lúc nhất thời vô cùng lúng túng, "Không phải là em vẫn luôn thích ăn thịt bò nhất sao?"
Trong lòng Cố Tử Mạt nghẹn ngào một lúc, mặc dù ‘ Lục Duật Kiêu ’ nói bậy là cô dị ứng thịt bò, nhưng cô cũng không thích ăn thịt bò.
5 Cô nhìn Hà Ân Chính khởi động xe, nhưng chiếc Audi kia thế nào vẫn chưa đi, cô nhìn ra được, bánh xe phía trước bên phải rõ ràng xẹp xuống.
Đây là, bị người đâm thủng? !
Cô nghi ngờ nhìn về phía kẻ giả mạo, kẻ giả mạo khẽ gật đầu một cái, lấy điện thoại di động ra quơ quơ, "Đại Thiến.
6 Người này thật đúng là giở trò, thủ đoạn cao minh!
Già đời lọc lõi rồi.
Được rồi được rồi, lời qua tiếng lại cũng không được gì, xét thấy Cố Trinh Trinh vẫn còn đứng cách đó không xa, hiện tại cô không so đo cùng cái kẻ giả mạo này, cầm lấy thẻ mở cửa phòng liền quay người đi về phía thang máy.
7 Lần này kẻ giả mạo thật sự tức giận, đôi mắt mang đầy khí lạnh, giờ phút này đường nét có vẻ đông cứng đến cực điểm, cô nhìn bờ môi của anh ta mở ra lại khép vào, tự như có cảm xúc nào đó đang cố gắng chịu đựng ở bên trong.
8 Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc Cố Tử Mạt nghĩ những thứ này, cô không để ý tới Cố Trinh Trinh nữa, tự chống cánh tay, dùng hết sức mới miễn cưỡng kéo người đàn ông kia xoay qua một bên, vừa đúng để cho hai người đưa lưng về phía Cố Trinh Trinh, như vậy cũng tránh được khuôn mặt đang làm ra vẻ đau khổ của cô ta.
9
10 Sắc mặt Cố Trinh Trinh lại càng trở nên khó coi, bước chân lập tức không ổn định, suýt nữa lui về phía sau môt bước, nhưng cô có thể thấy được, Cố Trinh Trinh đã khống chế cảm xúc bản thân rất tốt, cũng chỉ một giây, vẻ mặt Cố Trinh Trinh liền đổi lại vẻ mặt dịu dàng khéo léo giả dối, "Được, chị, ba mẹ cũng rất mong chị trờ về đâu.
11
12 Bước vào không phải ai khác, mà chính là Cố phu nhân.
Làm nữ chủ nhân của nhà họ Cố, lời bà nói ra có quyền uy tuyệt đối, mà Cố Trinh Trinh, không khỏi hơi kiêng kỵ mẹ ruột của mình.
13
14 Trên mặt của anh ta đều là không thể tưởng tượng nổi, "Anh nói Anh là Lục Duật Kiêu? Có chứng cớ gì? Không, điều này không thể nào! Anh nói dối. . . .
15
16 Người đàn ông vừa nói, vừa chỉ cho cô xem, "Mặc dù cô ghi chú thông tin liên lạc của người khác, nhưng tài khoản của chủ sở hữu thì không thể sửa đổi được, cái nick name cùng số QQ của cô.
17
18 Cứ như vậy, cô chăm chú nhìn anh ta rất lâu, cho đến khi giọng nói trong trẻo trầm thấp của anh ta vang lên bên tai cô, "Cô đang nghĩ cái gì?"
Cô giật mình, cắt đứt ngay dòng suy nghĩ của mình, thay đổi vẻ mặt, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười toét miệng với anh ta, "Tôi đang suy nghĩ một cái vấn đề, cái anh Lục Duật Kiêu thật đó có đẹp trai bằng một nửa của anh không?" Đương nhiên cô không thể nói cho anh ta biết, cô đang suy nghĩ đến chuyện xưa của anh ta.
19
20 Người đàn ông ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô, đưa tay ôm lấy hông cô, hỏi cô đau ở đâu.
Cô làm bộ đáng thương uất ức mở miệng, "Nơi nào cũng đau.