1 CHƯƠNG 1: SỐNG HAY LÀ CHẾT
Cơn mưa trút xuống như nghiêng trời lệch đất, bao trùm cả thành phố trong một tấm màn màu xám xịt, đè nén khiến con người ta không sao thở nổi.
2 “Chuyện này. . . ”
Cô y tá kia nhìn Đỗ Hoàng Ngân với vẻ khó xử: “Xin lỗi, người nhà bệnh nhân, tôi. . . tôi chỉ là bác sĩ thực tập vừa mới đến bệnh viện này, tôi không rõ tình hình cụ thể, nhưng tôi sẽ giúp cô hỏi y tá riêng của cô, xin cô đừng nóng vội.
3 CHƯƠNG 3: NGƯỜI PHỤ NỮ ĐIÊN
Đỗ Hoàng Ngân vừa mới ra khỏi văn phòng của giám đốc, Lý San đã đưa điện thoại tới trước mặt cô: “Hoàng Ngân, điện thoại của cô đã đổ chuông mười mấy lần rồi, mau nhìn xem có phải ai đó tìm cô có việc gấp gì không.
4 CHƯƠNG 4: GẶP LẠI NGƯỜI CŨ
Hoàng Ngân muốn đuổi theo anh, nhưng bước chân vừa sải ra đã kịp dừng lại.
Đỗ Hoàng Ngân, mày đang làm gì vậy? Sao người đàn ông đó có thể xuất hiện ở đây được? Đây là thành phố A, cách thành phố S của anh ấy một khoảng xa tít tắp cơ mà!
Hơn nữa, cho dù là anh ấy thật, thì đã làm sao? Lẽ nào mày thực sự có thể bất chấp mọi thứ mà đuổi theo? Bốn năm trước không thể, bốn năm sau, cũng vậy thôi!
Đỗ Hoàng Ngân như người mất hồn mất vía, lấy nước xong, từ phòng trà nước quay về phòng bệnh của em gái, vẫn có vẻ không tập trung.
5 CHƯƠNG 5: CUỐI CÙNG VẪN GẶP ĐƯỢC RỒI
“Vậy làm phiền bác sĩ Cao kê một đơn thuốc cho tôi. ”
Biết rõ anh đang phóng đại mọi thứ lên, nhưng ai bảo anh là bác sĩ chứ?!
“Lâm, đi lấy thuốc cho cô Đỗ.
6 CHƯƠNG 6: HI VỌNG
“Ừm, hôm Cao Dương Thành đến, một đám đàn ông ra ngoài tụ tập, với cả, tuy anh với anh ta không cùng khoa, nhưng dù gì cũng ở cùng một bệnh viện, thỉnh thoảng vẫn chạm mặt ở phòng phẫu thuật.
7 CHƯƠNG 7: CHỊ MUỐN TỐT CHO EM
“Bác sĩ Cao, nhưng bây giờ em vẫn chưa hết khó chịu, em chưa. . . ”
“Đỗ Thanh Nga. ”
Cao Dương Thành lạnh lùng cắt ngang lời cô: “Mỗi một chiếc giường trong khoa ngoại thần kinh đều vô cùng quý giá, hơn nữa, mỗi một chiếc giường đều dùng để cứu chữa người thương vong.
8 CHƯƠNG 8: BẤT NGỜ GẶP LẠI
Hoàng Ngân được tan làm trước nửa tiếng đồng hồ, ngồi tàu cao tốc đi thẳng tới nhà hàng quốc tế Mỹ Vị.
Nhưng không ngờ rằng, vừa vào nhà hàng đã liếc mắt thấy người đàn ông mấy ngày nay không gặp, Cao Dương Thành.
9 CHƯƠNG 9: ĐIỀU BẤT NGỜ
Hoàng Ngân cảm nhận được rằng tâm trạng của anh không quá ổn, đôi đồng tử sâu thăm thẳm cứ ảm đạm, dường như đang cất giấu quá nhiều tâm sự.
10 CHƯƠNG 10: RẮC RỐI NHỎ
Buổi chiều, ánh nắng rất đẹp.
Cao Dương Thành đang ngồi trên băng ghế dài ngoài công viên, hai chân vắt chéo, đôi mắt nheo nheo, nương nhờ ánh nắng ấm áp cuối thu mà chợp mắt một lát.
11 CHƯƠNG 11: CHÚ CAO
Thấy sắc mặt Cao Dương Thành rất kì lạ, anh bạn nhỏ cũng có vẻ ngại ngùng, bàn tay nhỏ bé gãi gãi đầu, gương mặt đỏ lên: “Mẹ nói thứ này mà lôi ra thấy xấu hổ ơi là xấu hổ, nhưng mà, mẹ nhờ vào bán thứ này mới có tiền chữa bệnh cho Dương Dương, cho nên Dương Dương không sợ xấu hổ, chú Cao, chú có dùng được thứ này không? Nếu như chú cần đến, có thể tìm Dương Dương để mua không?”
Anh bạn nhỏ chớp đôi mắt ngây thơ nhìn anh chằm chằm.
12 CHƯƠNG 12: CHỜ ĐỢI
Cuộc điện thoại này do Đỗ Hoàng Ngân gọi tới, điều này khiến anh vô cùng bất ngờ.
“Bác sĩ Cao. ”
“Hửm?” Cao Dương Thành trầm ngâm hỏi lại, dồn hết chỗ bao cao su trong tay vào tủ đồ.
13 CHƯƠNG 13: GIỐNG NHƯ ANH NĂM ĐÓ
Bước chân ra khỏi thang máy, đối diện với cô chính là một phòng khách rộng đến cả trăm mét vuông, trên nền đất trong phòng khách trải thảm họa tiết Ba Tư màu nâu loại thượng hạng nhất của Ý, mà bên chân cô là tủ đựng giày dài gần năm mét dựng thẳng sát cửa.
14 CHƯƠNG 14: THẤT BẠI CỦA BẢN THÂN
Khi nhắc đến sự việc năm đó, dường như anh cảm thấy rất khó chịu, anh tức giận kéo chiếc cà vạt và cởi bỏ áo vest bên ngoài ra, tiện tay vứt nó lên bộ sofa trong phòng khách.
15 CHƯƠNG 15: TRÁI TIM BIỂN CẢ
“Bộp bộp bộp. ” Cô tự dùng tay vỗ lên mặt mình mấy cái, xốc lại tinh thần: “Đỗ Hoàng Ngân, mau lấy lại tinh thần, đừng có nghĩ linh tinh nữa.
16 CHƯƠNG 16: TÔI MUỐN LẤY LẠI ĐỒ CỦA MÌNH
“Dạ, mẹ cứ đi đi! Mẹ yên tâm, Dương Dương rất ngoan, nếu có chuyện gì, Dương Dương sẽ tìm chị y tá đầu tiên.
17 CHƯƠNG 17: XA CÁCH
Đột nhiên có chút tức ngực.
Cô lại lên tiếng: “Nếu như còn coi nhau như người đã từng quen biết thì xin anh hãy mang chiếc bông tai ấy trả lại cho tôi.
18 CHƯƠNG 18: CỨU NGƯỜI
Mười một giờ đêm.
Hoàng Ngân vừa kết thúc công việc làm thêm, đang quay trở về bệnh viện. Khi cô đi ngang qua lối vào phòng cấp cứu trên đường đến khu nội trú, cô bỗng nghe thấy tiếng còi xe cứu thương không ngừng vang lên.
19 CHƯƠNG 19: KHÔNG CHỊU NỔI KHI CÔ CHỈ NHẸ TAY ĐẨY MỘT CÁI
Không khí trở nên xấu hổ trong nháy mắt.
“Tay của anh thật lạnh. ” Hoàng Ngân đỏ mặt, thấp giọng nói, cố gắng làm dịu bớt bầu không khí xấu hổ này.
20 CHƯƠNG 20: LẠI GỢN SÓNG
Ngày hôm đó, Hoàng Ngân đã gửi một tin nhắn cho Cao Dương Thành, nội dung của tin nhắn là hi vọng anh bớt chút thời gian dẫn cô đi xem nhà mới.