41 Cao Dương Thành trở mình sang, một khuôn mặt đẹp trai với đôi mắt nhập nhèm lộ ra trong chiếc chăn màu bạc, đôi mắt nhỏ dài híp lại, lười biếng nhìn Hoàng Ngân ở trước mặt, "Mới sáng sớm ngày ra cô đã đến làm ầm lên, cô còn muốn cho người ta ngủ nữa không hả?"
Trong giọng nói của anh lộ vẻ uể oải rõ ràng, lại vẫn trầm ấm êm tai như vậy.
42 Hoàng Ngân tuy ngày thường rất quật cường, nhưng chỉ cần cô đã sai, thì cô nhất định sẽ nhận lỗi, biết lỗi rồi sửa.
"Bỏ đi, tôi cũng không ngủ được.
43 Vũ Phong vội vàng đuổi theo.
Mà trong công viên nhỏ Hoàng Ngân vẫn đang ngồi trên ghế dài ngây ngốc chờ anh, không biết đợi bao lâu, Hoàng Ngân buồn ngủ đến mức ngủ gật trên ghế dài mà mãi vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
44 Người chứng kiến đầu tiên? Hừ! Cô tuyệt đối không hề có chút hứng thú nào với việc bọn họ chuẩn bị đồ cưới!
Hoàng Ngân cảm thấy lòng nghẹn lại, cảm giác hít vào là trái tim chợt đau âm ỉ này, cực kỳ khó chịu.
45 Trong lòng Cao Dương Thành chưa bao giờ thấy trầm trọng như bây giờ.
Trước đó, anh không phải chưa từng nghĩ tới sự đáng sợ của virus HIV, nhưng một khi thứ này dính phải mình, nói thật, cảm giác khủng hoảng này.
46 Cô cho rằng anh chẳng để ý đến điều gì, nhưng cho đến tận giờ phút này cô mới biết, thì ra anh cũng như bao người, biết sợ hãi, biết hoang mang, biết cô độc.
47 Cao Dương Thành nhìn cô không rời mắt, nhưng không tiếp tục nói về đề tài này nữa, anh chỉ mái tóc vẫn còn hơi ẩm ướt của Hoàng Ngân: “Đi lấy máy sấy sấy khô tóc đi.
48 Hoàng Ngân nhận lấy, nghi ngờ cầm lấy gói chuyển phát nhanh sau đó lật trước lật sau thăm dò.
Chuyển phát nhanh chỉ đơn giản là một phong thư thôi, hơn nữa còn là chuyển phát nhanh cùng thành phố.
49 Ngày hôm đó, Dương Dương đập hộp tiền tiết kiệm của mình, móc tất cả tiền xu ở bên trong ra, nghiêm túc ngồi đếm.
"Ba nghìn. . . "
"Sáu nghìn…"
“Mười nghìn.
50 “Còn không phải là vì mẹ lo lắng hai đứa bận việc mà quên mất ngày cưới của mình sao! Cũng chỉ còn khoảng một tuần nữa thôi, vậy mà chẳng thấy hai đứa về nhà, mẹ sốt ruột, nên mới đến đây.