1 Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp ——Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm!Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***!**luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm.
2 “Ai, số mệnh của cô thật kỳ lạ, một cô gái, thế nhưng sẽ có Chí Dương chi mệnh, số mệnh như vậy đối với nam nhân mà nói là đại phú đại quý, đối với nữ nhân mà nói, đã có thể.
3 Nghe ông ta nói càng ngày càng không bình thường, Lộ Nhi cau mày, muốn cắt đứt lời của ông ta, nhưng mẹ nàng cũng là gắt gao che miệng của nàng, không để cho nàng nói ra lời bất kính đối với Thần Toán Tử.
4 Lộ Nhi híp mắt, chợt cảm giác mình giống như không phải là ngủ ở trên võng, phía dưới cũng cảm thấy mềm mềm, là cái gì?Mở mắt ra, nhìn cỏ kia xanh mơn mởn, Lộ Nhi vui vẻ ngồi dậy ——Sân cỏ, nơi này là sân cỏ!Chóp mũi còn có thể ngửi đến mùi vị nhàn nhạt của cỏ xanh, gió nhẹ ấm áp thổi tới đây, giống như tay mẹ nàng phủ đến trên mặt, cực kỳ thoải mái!Nơi này là nơi nào? Nàng thế nào chưa từng tới?Lộ Nhi đứng lên đi vài bước, phía trước là một mặt hồ thật lớn, nước hồ trong suốt, cảm giác lành lạnh, liếc mắt còn không nhìn thấy bờ.
5 Trong hồ, có vầng trăng tròn trịa, giống như cái mâm loại nhỏ, dường như vây quanh trong nước, xinh đẹp làm cho người ta không nhịn được muốn vớt ra ngoài.
6 Trăng, vẫn tròn trịa như cũ. Ánh trăng sáng tỏ vô tư chiếu xuống, rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, trên cỏ xanh biết, chiếu trên người hai người đang ôm nhau thật chặt.
7 “Nôn. . . . . . Nôn. . . . . . ”Lộ Nhi che miệng chạy ra ngoài, chống lên tường liền nôn ói ra. “Lộ Nhi, con làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?”“Mẹ, con không sao, có thể là dạ dày không tốt.
8 Oan uổng, nàng thật oan uổng a, nàng so với oan của Đậu Nga, Bỉ Đông hải hiếu phụ càng oan hơn. . . . . . Ai có thể nói cho nàng biết đây là chuyện gì xảy ra? Đứa bé là của ai? Tại sao lại có?“Con nói cái đó không làm, Lộ Nhi, vậy bây giờ thì sao?”Bệnh viện B siêu âm cực tốt, mặc dù đứa bé rất nhỏ nhưng cũng có thể nhìn rõ ràng bào thai.
9 “Kết quả làm sao?”Mẹ nàng có chút sợ, bà đối với lời của Thần Toán Tử là trăm phần trăm tin tưởng. “Con mơ một giấc mơ kỳ quái, nằm mơ thấy ở một bên hồ, cùng một người đàn ông.
10 Đứa bé này cũng rất đẹp đi? Nàng vốn không xấu xí, mà người đàn ông kia là cực phẩm trong cực phẩm, đẹp trai trong đẹp trai, đứa bé làm sao có thể xấu xí?Cho nên, nàng không muốn bỏ đứa bé này!Nghe thấy lời của mẹ, Lộ Nhi theo trực giác bảo vệ bụng, thấp giọng nói:“Mẹ, đứa bé là vô tội, con không muốn.
11 “Cô cùng đứa bé đều không thuộc về nơi này, cô gái, cô cần phải trở về!”Thấy Lộ Nhi, hai mắt ông ta lóe lên, đột nhiên quỷ dị nói. “Cái gì? Trở về? Trở về nơi nào?”Nói cái gì vậy? Nàng không thuộc về nơi này? Nàng từ nhỏ ở chỗ này sinh ra, ở chỗ này lớn lên, làm sao sẽ không thuộc về nơi này?“Trở lại nơi cha của đứa bé.
12 Ngày thứ hai, ánh mặt trời sáng rỡ dị thường, Lộ Nhi nhìn mặt trời rực rỡ đột nhiên cảm giác cực kỳ phiền não ——Mặt trời, mặt trời có cái gì tốt, nàng rất xui xẻo, giống như chuyện lạ lần trước, cũng là cùng mặt trời có liên quan!Còn có trăng sáng, tròn như vậy, xinh đẹp như vậy, nhưng ai biết tà ác như thế!Giống như người nam nhân kia đều là chuyện xấu!Uống rượu say có gì đặc biệt hơn người, khí lực lớn có gì tốt, bộ dạng đẹp trai thì tốt lắm sao……Nàng, nếu như để cho nàng nhìn thấy người nam nhân kia, nhất định sẽ hung hăng sửa chữa hắn một bữa!Ô ô, bọn họ ngay cả lời nói cũng không có mấy câu, nam nhân đáng chết lại đem nàng ăn!Bảo Bảo, đứa nhỏ, cha con không phải là người tốt.
13 Ngất!Thói đời gì a, nàng hiện tại là phụ nữ có thai, một người bình thường bị xoay vòng như thế cũng trở thành đần độn, phụ nữ có thai chẳng phải là càng.
14 Thật vất vả mới có cơ hội này, còn chưa thi triển mị lực của mình, nhưng nữ tử kia dĩ nhiên phá hư chuyện tốt của mình!“Gia. . . . . . ”Vừa ô ô khóc, tay mỹ nữ vừa xấu xa điểm lửa ở trên người nam nhân, ánh mắt châm chọc nhìn nữ nhân bụng bự che mắt, thầm nói:Hừ, lần này ngươi chết chắc!Cảm giác được căm thù của cô gái, Lộ Nhi mới bất giác phát hiện, nàng bây giờ còn đang ở trên giường người ta ——Cũng đúng, vốn là hai người trên giường, đột nhiên nhiều hơn một người, ai còn có hứng thú gì nữa?“Thật xin lỗi, xin lỗi, tôi lúc này nên đi.
15 Làm sao có thể? Chẳng lẽ, nàng thật sự vào trong mộng của chính mình?Trời ạ, không nên như vậy. . . . . . Một hồi thiên hôn địa ám**, Lộ Nhi rốt cục hoa lệ lệ hôn mê bất tỉnh.
16 Mỹ nữ bất an đi tới, trên người phủ thêm sa y thật mỏng, đường cong thân thể ở sa y như ẩn như hiện. “Buông tay!”Hai mắt sắc bén nhìn tay áo bị nắm, hắn tức giận hừ một tiếng, mỹ nữ bị dọa sợ đến nỗi vội vàng buông tay.
17 Hừ, cái gì, bộ dạng đẹp trai có gì đặc biệt hơn người?Ngươi lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một người hư cấu trong mộng của ta!“Nữ nhân, có muốn ta nhắc nhở nàng một tiếng hay không, nàng là nữ nhân của ta!”Nói xong, môi hung hăng đè ép xuống, tàn nhẫn chà đạp đôi môi đỏ mọng của Lộ Nhi ——Đáng chết, nữ nhân này phản bội hắn, nhưng hắn đối với nàng lại vẫn có rung động!Ô ô.
18 Có người sẽ nói con của mình là dã chủng sao?Lộ Nhi đột nhiên cảm giác được buồn cười, mắng chửi đi, để cho chính hắn mắng chính mình đi!Nàng không nói, nam nhân đáng chết này, đến cuối cùng ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay!“Nàng còn dám cười?”Làm như bị Lộ Nhi chọc giận, tay của hắn chợt lấn đến gần, áp đến trên cổ Lộ Nhi, hung hăng bóp.
19 Kinh động thần trí hắn trở về, nhìn nàng đã xanh cả mặt, hắn đột nhiên buông tay ra ——Hắn đang làm gì? Tìm nàng ba năm, tìm được nàng, chính là vì muốn bóp chết nàng sao?Mới vừa rồi hắn thiếu chút nữa liền giết nàng!“Khụ khụ.
20 “Ta? Dã man? Nói, đây là dã chủng của ai?”Bàn tay lại duỗi ra ngoài, Lộ Nhi sợ liền bảo vệ cổ mình, người này không thể nói lý, vẫn là cùng hắn nói thật đi!“Dã chủng của người nào? Của anh.