901 “Hừ. . . . . . ”Người nọ hừ lạnh một tiếng, Vãn Vãn chỉ cảm thấy trước mắt có bóng đen chợt lóe, nháy mắt đã mất đi tri giác. Vẫn ở cách đó không xa công chúa thấy thế không nhịn được nhíu mày, chuyện gì vậy? Người vừa mới uy hiếp họ là ai?Là người của Hiên Vương phủ sao?Cũng không hẳn, nếu như là người của Hiên Vương phủ, vậy vừa nãy thị vệ có thể cho hai người họ đi vào, sau đó sẽ.
902 “Vậy… Văn Văn, lần này nàng trở lại là. . . . . ”Lệ Thương muốn hỏi là vì ai, nhưng hắn vẫn không nói ra được, cho dù là nàng có nói hay không hắn cũng có thể đoán được đôi chút.
903 “Ta biết chàng đã đi. . . . . . Lệ Thương, nói cho ta biết, có phải chàng đã đi Đại Hàn phải không?”Trong lòng công chúa run lên, rốt cục nói đến trọng tâm rồi, ánh mắt của nàng có chút kích động, vẻ mặt có chút lo lắng.
904 “Hừ. . . . . . ”Nghe công chúa vẫn nhắc đến Hiên Vương, Lệ Thương hừ một tiếng, nhưng cũng không hề ngắt lời. “Khánh Vương, huynh biết Khánh Vương đi? Thật ra hắn rất thích Lộ Nhi, chuyện này huynh cũng biết đi? Hắn muốn báo cho Hàn Minh, nói cho y biết Hiên Vương sẽ qua đó.
905 “Ta. . . . . . Có khác nhau sao? Lệ Thương, huynh cũng đã có vợ có con. . . . . . ”Công chúa cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài, hiện tại nói gì cũng vô ích, hai người họ đã không thể.
906 Đi hơn mười ngày, càng xa biên giới, chung quanh càng hoang vu. Mặc dù không đến nỗi chó ăn đá gà ăn sỏi, nhưng. . . . . . “Aiz, tại sao lại như vậy chứ?”Lộ Nhi thở dài, thật ra trong lòng nàng cũng rõ, biên giới bên này thường xuyên chiến loạn, bách tính muôn dân chạy trốn lâu rồi.