1 Đông qua xuân đến hạ về thu sang, chẳng phải em cố tình khó dễ, là trái tim em tha thiết muốn tìm chàng. Tháng bảy, sen mùa hạ đẹp lung linh. Sau cơn mưa sớm mai, thảm sen trên sông Cừ Phù ngoài kinh thành tốt tươi mơn mởn.
2 Vô tình chàng rơi vào kế hoạch của em, ai mà biết được từ đó trở đi ai tính toán hơn ai? Nhìn bóng áo xanh của chàng thấp thoáng trong rừng mai, em mỉm cười thầm nghĩ, lần này em đâu có chạy tới tìm chàng.
3 Chàng không giãy giụa khỏi tấm lưới dệt từ sợi Ô Kim, liệu chàng có phá nổi lưới tình ai dệt…Tín Nhi chờ đợi mòn cả hai cơn mắt, Đỗ Hân Ngôn mới trở về quán trọ, thấy công tử đầu tóc rối bời, áo khăn bẩn thỉu, quần sũng nước, thì đứng ngây ra.
4 Em đưa tay mân mê yên chi hồng trên mái tóc mà tự nói với chính mình, mặc uôn hồng ngàn tía khoe sắc với chàng, rồi sẽ có một ngày chàng chỉ còn biết đến sắc hoa bạch ngọc…Tháng ba thành Lạc Dương hoa nở như gấm, cả mương máng ngòi rạch cũng thơm lừng hương hoa.
5 Từ rất lâu, em đã biết đến câu nói Người trên giang hồ không thể làm theo ý mình. Thả Gia Luật Tòng Phi, em đã trở thành kẻ thù của chàng. Niềm vui duy nhất của em là qua bức tường của hậu hoa viên, ánh mắt chàng nhìn em hồi lâu không dứt…Tuy đã vào cuối xuân, nhưng trăm hoa vẫn đua nhau khoe sắc thắm, cây cối đâm chồi nảy lộc.
6 Gió mơn man thổi, chàng đang ở đây, ngay cạnh em, ánh nắng ấm áp sau vạt áo chàng, em những mong rằng, thời gian cứ thế ngừng trôi…Phía đông đã xuất hiện những tia sáng đầu tiên trên nền trời xanh nhạt.
7 Ánh trăng mờ tỏ, em nhìn thấy trên khuôn mặt của Tam hoàng tử sự hung ác của loài sói, sự gian xảo của loài cáo và dã tâm của loài sư tử. Em những mong có được trái tim của chàng, chỉ có thanh gươm của chàng mới đem đến cho em sự thông tuệ của loài sói, sự cẩn thận của loài cáo và sức chiến đấu của loài sư tử…Sông Bạch Thủy chỉ nhộn nhịp vào ban đêm, quanh co uốn lượn từ kinh thành, chảy qua hạ lưu Liễu Cảng bỗng ngột ngạt toàn phấn son hương sắc.
8 Địa ngục có mười tám tầng, em không muốn bị phạt xuống địa ngục A Ty[1], giãy giụa giữa đêm đen vô tận và vực sâu thăm thẳm gặm nhấm những nỗi đau khổ của chốn nhân gian.
9 Mưa thu ở Giang Nam thật dai dẳng, là nước mắt ông trời thay em khóc than. Nhìn thấy cái bóng trắng của đóa hoa bạch ngọc nở rộ dưới mưa trong đôi mắt của chàng, nhưng em đã tự tay vặt lá bẻ cành…Đỗ Hân Ngôn rất khâm phục Thẩm Tiếu Phi.
10 Ngăn cách bởi bao nhiêu dãy núi, em nhắm mắt lại cũng tưởng tượng được nỗi đau mất cha của chàng. Nếu vẫn còn kịp, khi ngọn lửa giận dữ trong chàng cháy hết, em mong lại được nhìn thấy sự xót thương trong đôi mắt chàng.
11 Em đã đi nước cờ quan trọng nhất vì chàng. Để rồi từ nay, em sẽ rời xa cuộc sống của chàng…Minh đế là một vị vua đa nghi. Nhưng ngồi vào ngôi vị ấy, ai mà không đa nghi? Giang sơn là của mình, quyền lực cũng là của mình, có quá nhiều thứ tốt đẹp, tất nhiên sẽ lo lắng có người cướp mất.
12 Trận chiến thu quan hoàn hảo đã hạ màn. Em ra đi giữa cơn bão tuyết. Tuyết tan trời sáng, không biết em có được trùng sinh…Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay lặng lẽ rơi vào ngày mồng một tháng mười hai.
13 Nếu ông trời cho em mượn thiên lý nhãn, em muốn lúc này đây được nhìn thấy chàng, để xem chàng có thản nhiên trước thi thể em. Một năm sao mà ngắn ngủi, em không thể thấy, cũng chẳng thể đợi được nữa…Trong trạch viện bên hồ Tinh Tử, Thẩm Tiếu Phi cuộn người trong chiếc áo choàng lông cáo trắng, ôm lò sưởi tay, ngồi dưới hành lang ngắm tuyết.
14 Đáng tiếc là Tam hoàng tử đã trốn thoát, còn đem theo cả Vô Song. Cũng có thể, con người ác độc như em ấy cũng đã đánh mất trái tim mềm yếu của mình…Ngày hôm sau thượng triều, triều đình lại nổi sóng gió.
15 Lại đến tết Nguyên Tiêu, giờ này năm ngoái, chàng còn đoán câu đối cho người ta, cài lên tóc người ta cây trâm bạc, mỉm cười trước vẻ đẹp của người ta.
16 Giành giật thêm thời gian một năm rưỡi để làm gì? Uống mà không thể say, muốn quên được chàng đâu có dễ. Cao Duệ đã hạ song tâm cổ độc với em, nhưng độc mấy cũng không bằng độc tương tư chàng gieo vào lòng em…Trên con đường núi có tiếng xe lộc cộc, một chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh trên triền núi.
17 Trong trái tim mỗi người đều có một tòa thành kiên cố bảo vệ trái tim mềm yếu. Chỉ vì bóng tối đã che đi tường thành ấy, nên lơ là để người khác chạm vào…Đại quân dẹp loạn của triều đình và phản quân của Định Bắc vương Cao Duệ giằng co ở phủ Đông Bình.
18 [1] Chỉ hai dân tộc, đất nước liên hôn với nhau để giữ hòa bình. Từ thiên kim tướng phủ trở thành kẻ không cha không mẹ. Dẫu là như vậy, vẫn muốn bảo vệ chàng thêm lần nữa.
19 Có biết người ta săn nhím thế nào không? Liên tục khiêu khích, đến khi nó mất hết kiên nhẫn mà để lộ bản thân, xuyên thẳng một nhát kiếm vào vùng bụng mềm của nó.
20 Ba lần uống rượu, một chung rượu độc ở Tích Thủy Viên mùa đông năm trước, một bát Túy Xuân Phong bên lều cỏ ở hồ Tiểu Xuân, chung rượu mạnh ở thành U Châu nơi phương Bắc.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 95