1 “Cửu Tương, mau xuống dưới nhà, lớp phó của con đến tìm !”Mẹ Trần vang giọng theo dưới nhà truyền hướng lên tầng hai. Đợi một lát, không thấy phản ứng gì.
2 “Bạn học. ”Sau tiết học đầu, Trần Cửu Tương nhảy lò cò đến trước chỗ cô ngồi. “Rốt cục cậu cũng đi học trở lại rồi hả! Chúc mừng!” Thạch Đan Kì ngẩng đầu, mắt nâu tràn đầy ý cười.
3 Tuy là đã nói rõ ràng, để thằng em trai đáng chết kia không thể hại cô ta rơi vào hoàn cảnh “Nhục nước mất chủ quyền” được nữa, nhưng Trần Cửu Tương vẫn kiên quyết dứt khoát đi cùng bọn họ khi tan học.
4 Hai tên thiếu niên côn đồ kia bị cậu dọa đến, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhanh chóng tính toán có thể dạy dỗ cậu một trận hay không. Hơi thở Trần Cửu Hãn phát ra càng ngày càng nguy hiểm, ngay cả Thạch Đan Kì đứng ở phía sau cậu đều có cảm thấy khó chịu, khó thở.
5 Niềm vui duy nhất của Mẹ Trần là hai đứa con này cũng được coi là ngoan ngoãn, không ở bên ngoài kết giao bạn xấu, tuy rằng đôi khi Cửu Hãn sẽ cùng người khác đánh nhau, nhưng hầu hết đều do đối phương ra tay trước, rất ít khi chủ động gây sự.
6 "Trần Cửu Hãn, cậu chờ tớ quét dọn xong một lát được không?""Để làm gì?" Trần Cửu Hãn lạnh lùng hỏi. Hôm nay là thứ bảy, không phải đi học, nhưng mà bọn cậu được phân công theo quy định đến sân trường quét dọn, sau khi dọn dẹp xong là có thể giải tán ngay lập tức.
7 "Cậu. . . cậu đang làm gì?" Kinh hãi hoảng sợ!Cả người Trần Cửu Hãn cứng lại, nhanh chóng lùi ra sau. Thạch Đan Kỳ khiếp sợ lùi lại vào trong ghế, còn bị dọa sợ lớn hơn so với cậu.
8 "Trần Cửu Hãn, cậu có thể giúp tớ một tay được không?"Lớp trưởng Giang Lan Nhược chỉ vào một thùng nước ở bên chân, nở một nụ cười ngọt ngào với nam sinh cao nhất trong lớp.
9 Cô hoàn hồn ―"A!" Đột nhiên lui về phía sau, chẳng biết lúc nào mặt của cậu đã ngay sát trước mắt cô. "Chị nhìn tôi chằm chằm ngẩn người, khóe miệng lại còn cười trộm, là muốn đến cái gì?" Trần Cửu Hãn rât thích thú hỏi.
10 “Đùa gì thế? Tớ sinh ra để hy sinh cho người khác à? Tớ là nữ vương,nữ vương thì rất bận rộn với mấy quan hệ hữu nghị, lấy đâu ra thời gian làm nô lệ cho hội học sinh chứ?” Trần Cửu Tương la lớn.
11 Đến bây giờ cô vẫn nhớ đến bóng dáng ấy. Bóng dáng Trần Cửu Hãn cô đơn dựa vào khung cửa, nhìn cô nở nụ cười trào phúng. Thật may, là Trần Cửu Hãn không nói gì… nếu như, nếu như em ấy cố ý nói gì đó… Trần Cửu Tương vội vàng lao ra nói “Tới trễ tới trễ”, sau đó kéo cô chạy.
12 "Trần Cửu Hãn, đừng quá đáng như vậy!"Bạn học vừa nghe thấy giọng nói nũng nịu thì chen ra cửa sổ, hứng thù dào dạt nhìn tới nhìn lui. Thạch Đan Kỳ thật sự rất muốn chung sống hòa bình với Trần Cửu Hãn nhưng cậu ta thật sự là khinh người quá đáng.
13 “Em. . . ” Thạch Đan Kỳ ngẩn ra. Sau đó, cô nhìn thấy thức ăn cô làm rớt trên mặt đất do quá kinh ngạc. Không biết từ lúc nào Trần Cửu Hãn đã đến gần hai người, trên tay còn cầm theo chiếc máy vi tính.
14 “Này? Trần Cửu Hãn, chị cậu mang quần áo mà dì Trần mua cho cậu mang đến chỗ tôi, lát nữa cậu qua lấy được không?”“Được, thuận tiện lại nhà em ăn cơm.
15 “Em. . . ” Thạch Đan Kỳ ngẩn ra. Sau đó, cô nhìn thấy thức ăn cô làm rớt trên mặt đất do quá kinh ngạc. Không biết từ lúc nào Trần Cửu Hãn đã đến gần hai người, trên tay còn cầm theo chiếc máy vi tính.
16 “Này? Trần Cửu Hãn, chị cậu mang quần áo mà dì Trần mua cho cậu mang đến chỗ tôi, lát nữa cậu qua lấy được không?”“Được, thuận tiện lại nhà em ăn cơm.
17 Cái này cũng là làm cho có lệ, người phụ nữ ngừng một chút rồi từ từ đem bì thư thu về. Trong mắt anh thoáng qua sự lãnh khốc làm nhiệt độ trong phòng giảm xuống mấy độ.
18 Khó trách từ nhỏ cô đã không quậy phá, cô gắng học hành trở thành học sinh giỏi, vì cô biết cô không có ai để dựa vào. Trần Cửu Hãn càng nghĩ càng tức giận.
19 Bốn năm sauÔng trời luôn thích gây khó khăn cho con người. Rõ ràng hôm nay nắng chang chang cả ngày, thế mà cố tình đến lúc tan làm thì trời bắt đầu mưa.
20 “Mẹ nói này, mẹ chờ mòn chờ mỏi, chờ thật nhiều năm, hai người bọn con rốt cuộc muốn kéo dài tới lúc nào hả?”Lời oán trách của Mẹ Trần cũng không gây ảnh hưởng gì quá lớn.