1 Đêm khuya chìm xuống, chính là lúc vô cùng âm u, thời tiết xấu, ban đêm thường có tuyết, tuy nhiên trong biệt thự có không khí âm áp, nhưng vẫn làm cho người cảm thấy không khí lạnh.
2 Buổi sáng lúc nàng ra khỏi cửa, quản lý gọi nàng lại và đưa cho nàng một bức thư, Đơn đề nghị thăng chức của nàng đã được duyệt(hoặc hết thời hạn thử việc) cô đã làm rất tốt, Cô chỉ cần tựh mang hồ sơ lên gặp ông chủ là có thể nhận được việc.
3 Hồi tưởng lại năm 2008, lúc tất cả mọi việc còn chưa xảy ra. Một năm không có gì khác lạ, Lục Tắc Linh đang học đại học năm hai, một phòng ngủ sáu cô nương thì đã có năm người có bạn trai, ngược lại người xinh đẹp nhất là cô mà vẫn còn cô độc.
4 Lục Tắc Linh nghe nói Thịnh Nghiệp Sâm có gia thế cực tốt, nhưng anh lại là người khiêm tốn, lại không chảnh, cũng chưa từng tiêu tiền như nước, điều này làm cho ấn tượng của Lục Tắc Linh đối với anh càng tốt thêm mấy phần.
5 Tiết mục văn nghệ kết thúc trong hạnh phúc, tấm màn bạc liền được xuống, Thịnh Nghiệp Sâm ngẩng đầu lên, mọi người rủ nhau đến bờ biển chơi sẵng tiện ăn mừng luôn, trong thành phố này không có biển, nên nếu mọi người muốn ra biển, phải thuê xe chạy bảy, tám tiếng mới tới được hòn đảo Tiểu Hải nổi tiếng, mấy tên đàn ông vừa nhìn thấy một Ceaser thì ùa nhau kéo vào đó, các cô gái không tìm chỗ thay quần áo, chỉ cùng nhau đi trên bờ biển.
6 Thịnh Nghiệp Sâm thật lòng xem Lục Tắc Linh là em gái, có mối nhân duyên nào tốt cũng dành cho Lục Tắc Linh, đã vài lần âm thâm sắp xếp các bữa tiệc gặp mặt giới thiệu bạn trai cho cô, nhưng đều bị cô khéo léo từ chối, mỗi lần thất bại, Thịnh Nghiệp Sâm sẽ vỗ ngực hào sảng mà nói với Lục Tắc Linh: "Lần này không được thì để lần sau, anh nhất định tìm người khá giả, phong quang đại gả*.
7 Có lẽ là do bị chột dạ nên Lục Tắc Linh không dám lên tiếng, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thanh. Những ý tưởng hèn hạ không thiết thực đó đã mon men ở trong lòng cô quá lâu, sắp mục nát mất rồi, Lục Tắc Linh cũng đã quên cái gì gọi là xấu hổ, cô ở trong vũng bùn giãy giụa quá lâu rồi, đã sớm quên cái gì gọi là sạch sẽ.
8 Dường như cô đã chìm trong mơ lâu lắm rồi, lúc Lục Tắc Linh tỉnh lại thì trời đã sáng, ánh mặt trời sáng rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, những hạt bụi trong không khí dưới ánh nắng mặt trời cũng trở nên vàng hơn, rất rống với giấc mơ ngọt ngào của cô.
9 Lục Tắc Linh không biết định nghĩa tình yêu của cô ra sao, cô không biết phải làm sao để từ bỏ tình yêu cố chấp mà cô dành cho Thịnh Nghiệp Sâm. Mặc dù cô đã cố gắng làm tất cả, nhưng nó lại giống như một đôi giày không vừa chân, cô cố mang thế nào cũng không được, cho nên chỉ có thể cắn răn chịu đựng nhìn máu không ngừng chảy ra.
10 Lục Tắc Linh không nhớ được mình về nhà bằng cách nào. Đi hơn bốn giờ đồng hồ, rốt cuộc cũng đi ra khỏi khu ngoại ô hoang vắng, lúc rạng sáng, Lục Tắc Linh co rúm đứng ở trên con đường không một người đón taxi.
11 Tình trang yêu thầm của Lục Tắc Linh, thực chất là đang tự dung túng cho chính mình, cô cam chịu, dung túng bản thân dần dần trầm luân, mất đi tâm trí.
12 Khi còn rất nhỏ, Lục tắc Linh đã mất mẹ, do căn bệnh bạch cầu cấp tính, cho đến tận bây giờ, Lục Tắc Linh cũng không biết đó là bệnh gì, chỉ biết mẹ mỗi ngày đều nằm ở trên giường ngủ, bệnh đến nổi tóc và răng cũng rụng hết.
13 Bản tính con người vốn đều là ích kỷ , Lục Tắc Linh nói dối không chóp mắt với Diệp Thanh, cô cũng đã có thể dự liệu được con đường phía sau sẽ đầy chông gai.
14 Edit: ReiKể từ lúc lở tay làm Lục Tắc Linh bị thương, thái độ của Thịnh Nghiệp Sâm đối với Lục Tắc Linh cũng khá hơn một chút, lúc trước vô cùng bài xích thì sau này lại biến thành lạnh lùng.
15 Công ty cấp một khoản tiền để mua một số thiết bị giảng dạy cùng bàn ghế cho trường khiếm thị, Thịnh Nghiệp Sâm bận rộn giải quyết xong công việc liền đi một chuyến đến trường học.
16 Lòng tham của con người giống y như dòng nước, có được một chút, lại muốn thêm một chút nữa. . . nếu có khác thì chính là nước thì vẫn không ngừng chảy.
17 Bà nội của Thịnh Nghiệp Sâm đã hơn 80 tuổi, mắc chứng hay quên của người già, nhưng vẫn hiền lành như trước đây. Thịnh Nghiệp Sâm cách một khoản thời gian sẽ đi thăm bà nội, ở bên bà vài ngày.
18 Lục Tắc Linh bị ý tưởng trong đầu mình hù sợ, trước kia cô luôn uống thuốc, chưa từng nghi ngờ việc sẽ có cá lọt lưới, nhưng mà tháng trước, Thịnh Nghiệp Sâm suốt một tháng trời không về nhà, mỗi ngày cô đều sống trong khổ sở nên quên luôn việc uống thuốc, cô bẻ ngón tay tính toán chu kỳ an toàn cả mình, không khỏi kinh ngạc.
19 Thật ra thì Thịnh Nghiệp Sâm chưa hề ngủ, từ lúc biết chuyện Lục Tắc Linh mang thai, trong lòng anh cứ như một mớ bòng bong. Lục Tắc Linh lên giường liền núp vào góc giường, mấy năm này vẫn luôn như thế, vẫn luôn nằm thật sát mép giường.
20 Edit: ReiLục Tắc Linh quá khẩn trương vì đứa bé này rồi, hầu như lúc nào cô cũng phải lo lắng đề phòng, cô một mực tìm cách rời đi, lặng yên không tiếng động hỏi thăm lịch trình hàng ngày của Thịnh Nghiệp Sâm, sau đó sắp xếp bước đi ình.