1 Hắn ngáp một cái thật dài, miễn cưỡng nói: “Cô đã nhìn ta ba canh giờ rồi đó”. “Ta biết. Cũng đâu có quy định không thể nhìn huynh”. Hắn bất đắc dĩ nhìn ta, lông mày tuấn dật nhẹ nhàng nhíu: “Nhanh nhanh động thủ giùm đi, giết con thỏ đỏ Tuyết Sơn này rồi về sớm thôi”.
2 Trên tuyết sơn gió rất lớn. Hắn nhìn nhìn ta, cởi áo khoác xuống nhẹ nhàng khoác lên người ta. “Giết người là cảm giác như thế nào?” Ta đột nhiên hỏi.
3 Ta không tên là Lê Tình, ta tên Bách Lý Y. Ta căm thù sự mềm yếu, cũng cho rằng nước mắt là biểu hiện của sự mềm yếu. Cho nên kể từ khi sáu tuổi, ta chưa từng rơi lệ trước mặt ai.
4 Mỗi đầu tháng, hắn sẽ đi gặp một nữ nhân. Việc này cũng chẳng phải là bí mật gì trong giang hồ cho cam. Trước kia ta chẳng thèm ngó tới, bây giờ lại sinh hứng tò mò với nữ nhân kia.
5 Ta bị thương rất nặng. Bởi vì không nghe lời hắn, mãi không luyện “Đoạn hồn tiêu” chân chính. Là do hắn chạy đến cứu ta. Sau đó hắn đi đến trước mặt ta, còn chưa hỏi thương thế của ta đã cho ta một cái tát.
6 “Giao Tiêu Diệc Quân cho ta”. Ta lạnh lùng nhìn người của “Vô Ngân môn” trước mặt, sắc mặt bọn họ ai cũng tái nhợt, tay cầm kiếm của mỗi người đều bị ta dùng “Đoạn hồn tiêu” đả thương, mất đi năng lực chống cự.
7 Ta không hề rời khỏi giang hồ. Nếu ta đã luyện thành “Đoạn hồn tiêu”, tại sao phải rời khỏi nữa? Tiêu của ta chỉ cần vừa ra, nhất định sẽ ghim trong cổ họng đối phương.