1 Cố Phi Yên từ trong cơn mê man giật mình tỉnh giấc, phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng lạ lẫm.
Cơ thể thay đổi rất rõ rệt, bầu không khí vẫn còn phảng phất hơi thở ấm áp, quần áo rải rác trên mặt đất, dường như tất cả đang ám thị điều gì đó … Đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, Cố Phi Yên cúi đầu nhìn theo những vết đỏ trên khắp cơ thể mình, khuôn mặt xinh đẹp dần nhợt nhạt đi.
2 682.
“Cố Phi Yên, cô điên rồi!”
Chiến Mặc Thần đẩy Cố Phi Yên mạnh mẽ, nhấc tay xoa nhẹ đôi môi ẩm ướt, mắt thần chìm sâu, trên gương mặt lạnh lùng lộ rõ sự chán ghét.
3 Cố Kiến Quốc một chân đạp lên cơ thể toàn thân đau nhức vô lực của Cố Phi Yên trên mặt đất, lòng bàn tay to như quạt hương bồ đánh từng nhát lên mặt, lên người một cách mạnh mẽ, không giống như dạy con gái, ngược lại giống như đang đối diện với kẻ thù vậy.
4 Hắn cao cao tại thượng, cô như hèn mọn như đám bùn.
Thật khó mà tưởng tượng, cô của một tuần trước tràn đầy nhiệt huyết, dám theo đuổi, dây dưa với người nam nhân như này, toàn tâm toàn ý vì hắn đốt cháy chính mình, nguyện vì hắn làm bất cứ chuyện gì.
5 “Không phải vậy sao?”
“Xem ra mày hôm nay không dễ dàng… ngồi trên sô pha ngủ được đâu,màycòn không bằng Đậu Đậu nhà ta, thật là không còn nơi nào mà chọn đâu.
6 “Cố Phi Yên cô đang làm cái quái gì vậy”
Một người đàn ông hung bạo cao lớn,gào thé trong giận dữ.
Cố Phi Yên vừa mới quay đầu lại,Chiến Mặc Thần vội vàng qua liền bị đẩy sang một bên, chân lảo đảo, eo bị đập chúng góc cạnh của giường, rất đau nhưng cô ấy Vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
7 687.
Giọng nói châm biếm mỉa mai.
Nói xong, Cố phi yên phóng khoáng rời đi。
Những lời nói này vốn dĩ cô có thể không nói ra, nhiều chuyện không bằng ít chuyện, không nên làm chiến mặc thận nổi giận mới là cách làm đúng đắn nhất, để tránh anh ấy kích động rồi làm bản thân chịu thiệt.
8 Cố Kiến Quốc muốn đuổi cô đi, cô đi vì không phải có ý gì cả,mọi thứ đều thu dọn xong rôi.
Cuối cùng cũng đến ngày này
bị uy hiếp rất nhiều lần,Cố Phi Yến k dám nghĩ tượng tượng rằng bản thân sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố như vây.
9 Đợi nửa tiếng rồi, cuối cùng nhà họ Kỳ cũng đã đến.
Cố Phi Yên ánh mắt lạnh lùng ngồi xuống,nhìn Cố Kiến Quốc và Chu Cầm Tiên đón tiếp họ nồng nhiệt, vui mừng, nếu như không biết lại tưởng họ là kết hôn.
10 Đau
Tim cô rất đau!
Mặc dù trên đất có trải thảm rất mềm mại, nhưng cơ thể lại bị ngã xuống đất. Cánh tay phải bị trật khớp vừa mới bị va vào cạnh của bàn trà nhỏ, bị cạnh nhọn làm cho đau đến nỗi ngất lịm đi.
11 Nỗ lực nửa ngày mà vẫn không xong.
Cô ngồi xổm xuống đất, mưa rơi xối xả. Cố Phi Yên với biểu cảm ngớ ngẩn.
Muốn khóc, nhưng khóc không được.
Muốn giả vờ vui vẻ để cười, càng không cười được.
12 6812.
Gọi người đó?
Cố Phi Yên không kịp ngăn lại, cũng không thể mở miệng lúc đấy, chỉ có thể mím chặt môi. Nắm chặt hai tay để trên đầu gối.
Có một chút lo lắng.
13 Bước vào trong sân nhà tĩnh mịch, hồi ức phả vào mặt.
Nhìn quanh xung quanh, Cố Phi Yên có cảm giác xúc động trước sự thay đổi lớn.
Sở Điềm Điềm là gia tộc ánh trăng đáng hổ thẹn, để giảm bớt tiền thuê nhà mà chơi bời một cách xa đọa, luôn ở nhà tứ hợp trong cái hẻm nhỏ thuộc nội thành.
14 Nghĩ cũng không nghĩ được, Sở Nghiễn nói:” không quan tâm cô ấy đã trải qua chuyện gì, anh đều có thể chấp nhận được cô ấy. ”
Anh không sợ cô ấy đã không còn sự trong trắng trinh tiết, anh chỉ cần cô ấy thôi.
15 Cô biết anh rất khó để có thể rút lui
Rõ ràng là cô biết tâm ý của anh ấy, cô biết anh ấy yêu cô!
Sự phát hiện này, để cho tim của Sỡ nghiễn vừa thích thú lại vừa đau khổ.
16 Sáng sớm hôm sau.
Lưu lại 1 mảnh giấy, Cố Phi Yên kéo va ly rời đi.
Đứng trước bức tường thấp đã nhiều năm tuổi của Tứ hợp viện, ánh mắt của Cố Phi Yên hướng về nơi xa, lúc lâu sau mới mờ mịt thu lại đường nhìn.
17 Cố Phi Yên chuyển mắt, Cố Minh Châu mặc chiếc áo sơ mi liền váy đang đứng cách đó hơn hai mét, một tay xách túi bánh bao nhỏ rất đẹp mắt, một tay khoác thân hình cao to của Chiến Mặc Thần, trên khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ tràn đầy kinh ngạc.
18 Một đôi mâu lạnh lẽo chăm chăm nhìn cô, Chiến Mặc Thần mở miệng trào phúng nặng nề, "Cố Phi Yên, cô tính toán với tôi thì thôi đi, mới vài ngày đã tìm được người khác rồi, phải có đàn ông thì cô mới sống nổi phải không?! Tôi không ngờ cô lại là loại phụ nữ như vậy!"
Âm thanh của anh ta như những mũi đao, từng mũi gọt xương.
19 "Đi thôi, không phải nói là rất vội sao?"
Sở Nghiễn cười ôn hoà, từ đầu đến cuối, Sở Nghiễn đều không buông tay cô.
Cho dù vừa rồi Chiến Mặc Thần nổi giận, anh ấy cũng không hề thả ra.
20 "Muốn khóc thì khóc đi, có tôi ở đây. "
Cởi dây an toàn, Sở Nghiễn cứng rắn ôm Cố Phi Yên đang chống cự vào trong lòng mình, bàn tay to lớn dịu dàng từng chút từng chút vỗ về sau lưng cô, không nói tiếng nào, kiên nhẫn dỗ dành cô.