1 Bắt đầu từ ngày hôm sau, tôi quyết định sống thật tốt mỗi ngày, ăn cơm thật no, làm việc thật nghiêm túc, tôi nghĩ : Không có anh ta trong cuộc sống, tôi vẫn có thể vui vẻ.
2 Sau lần đó, lâu rồi tụi tôi chưa tụ họp, theo thời gian trôi đi, việc nhỏ nhoi không đáng kể dần dần bị người ta lãng quên, cũng đúng thôi, bận rộn đi làm, bận rộn sinh tồn, không còn thời gian để lo lắng này nọ, rốt cuộc, mấy chuyện này cũng đâu mài ra làm cơm ăn được.
3 Nhìn con bọ màu đen chậm rãi bò qua, tôi giơ cao dép, cả người run lên, hồi lâu, vẫn không dám đập xuống. Đúng vậy, nhà tôi có gián, mà tôi, sợ nhất là gián.
4 Có lẽ vì quá cảm kích hành động rút đao tương trợ lúc nguy nan của anh ta, hoặc do nghĩ nếu không làm trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa nên ngày sau đó quan hệ giữa tôi và Trần Dũng trở về lại trạng thái 'chiến hữu', không, chính xác là còn tốt hơn cả trạng thái 'chiến hữu'.
5 Tôi đã dựa vào ngực một người đàn ông khác mà khóc, anh có ánh mắt sáng ngời, tóc đen nhánh và một cô bạn gái thích tự hành hạ bản thân. Áo của anh thật mềm mại, có mùi dầu thơm "Bích sóng", mùi hương đó làm tôi nhớ tới mẹ.
6 Sau đó, chúng tôi bỗng chìm vào im lặng, tiếng "anh Dũng*" của tôi làm anh sợ hãi, anh không dám nhìn tôi, vẻ mặt căng thẳng. (*Chú thích : chị Ân Sinh gọi anh Dũng nguyên văn là Dũng ca ca = vai anh trai, sau khi 'có gì' với nhau rồi mà còn gọi = anh trai làm ảnh ngại)Đúng là khéo quá hóa vụng! Tôi tiếc nuối nghĩ.
7 Ngày thứ 2 đi làm dài dằng dặc, lăn lộn cả ngày, cho đến khi về nhà tôi vẫn không thể yên lòng, kí ức về hôm qua quá sức xấu hổ, xấu hổ đến nỗi tôi cảm thấy bối rối, không muốn nhớ tới.
8 Cứ như vậy, chúng tôi ở cùng một chỗ. Không biết là tốt hay không tốt, cuộc sống cứ bình thản như nước chảy, ý nghĩ trong lòng và hành động bên ngoài hoàn toàn tách biệt, mặc dù đặc thù quan hệ của hai chúng tôi biến từ đơn giản thành phức tạp, cử chỉ lời nói khiến chúng tôi trông không khác gì người yêu, nhìn thấy anh tôi cũng rất vui sướng, nhưng nếu là bạn, bạn sẽ nhận ra ngay tôi và Trần Dũng không phải là người yêu, cho dù chúng tôi có thân mật 1 chỗ đi chăng nữa.
9 "Anh Dũng, sao lại là anh?". Tôi xoay người, thấy 1 cô gái mở to mắt nhìn chằm chằm tôi. Ngón tay trắng trẻo chỉ vào tôi vội vàng hạ xuống, dường như biết mình thất lễ, cô ấy cúi đầu, khi ngẩng lên, đã làm mặt nghiêm trang cười.
10 « Ân Sinh, anh ra nhà hàng một chút, sẽ về ngay ». Đẩy cửa ra hộ tôi, Trần Dũng mặc quần áo chú rể đứng ngoài phòng nói vọng vào. Theo động tác, cái thắt lưng đỏ lộ ra dưới bộ tây phục, màu đỏ hỉ chói mắt, chỏi với màu tối của bộ quần áo, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.
11 Cuối cùng anh cũng trở lại, toàn thân nồng nặc mùi thuốc lá đứng ở cửa thay giày, cúi đầu, nói với tôi. « Xe hỏng giữa đường, vừa mới sửa xong ». Không nhìn thấy ánh mắt của anh, tôi nói chuyện với cái ót đen thùi, nghe thấy giọng của mình bình bình lặng lặng.
12 Khi tỉnh lại anh còn đang ngủ, chân mày nhíu chặt, miệng khẽ nhếch, hơi thở khò khè chui ra ngoài, giống như những tiếng than thở bị ngăn cản, buồn nặng nề.
13 " Chúng ta là những đứa trẻ ngoan, những đứa trẻ ngây thơ lương thiện, tin tưởng tình yêu, cho nên vĩnh viễn yêu. . . ". Ánh mặt trời sau hai giờ trưa đã tắt bớt, nhẹ nhàng ấm áp.
14 "Ân Sinh, tan tầm thôi". "Xong ngay đây, xong ngay đây". Ghi xong con số cuối cùng trong bản báo cáo, tay nắm túi xách, tôi vừa xoa bóp cái cổ đau nhức vừa cao hứng : rốt cuộc cũng xong trong tám giờ, không cần tăng ca, quá giỏi!Kết hôn tròn một tháng, cuộc sống trở lại nhịp thường ngày, cạnh tranh như cũ, áp lực như cũ, dăm ba hôm lại tăng ca một lần, rỗi rảnh thì đi học, không quá bận rộn cũng không quá thư nhàn.
15 Liên tiếp nửa tháng, tâm tình tôi chưa bao giờ tốt hơn, trời xanh nước biếc, mùi cơm chín hòa với mùi đồ ăn xào nấu thơm ngon, tình hình thị trường chứng khoán cao thấp biến động bấy lâu rốt cuộc cũng có số dương tăng trưởng.
16 Tôi quyết định điều tra, tuy rằng cảm giác triển khai phản chiến với người thân cận nhất với mình thật không vui vẻ. Tôi có thể tha thứ việc Trần Dũng có tình cảm với người khác rất dễ dàng, nhưng không thể chấp nhận việc anh phản bội tôi trong cuộc sống chung.
17 Trời tháng tám nắng gắt như lửa. Hai giờ chiều, chống cự đứng chờ ở trạm xe bus, nhìn thái dương độc ác, tôi khóc không ra nước mắt. Trách sao không ai chấp nhận tới đây, mùa hè ở thành phố này đúng là cái lò lửa, lò nướng, lồng hấp cũng không đủ hình dung.
18 Tôi ở đất khách gặp lại bạn cũ, người ấy tên gọi Lý Hải Phi. Tôi không định chạm mặt anh ta thường xuyên, nhưng không làm cách nào khác được, giữa thành phố cô tịch này tôi chỉ biết mỗi anh.
19 "Ân Sinh". Từng bước một, Trần Dũng đến gần tôi, khuôn mặt xồm xoàm râu ria chưa cạo, cười không được tự nhiên. "Em về rồi". "Dạ, đúng vậy". Thấy anh cười, tôi cũng cười, hoàn toàn mở miệng theo bản năng, chính mình cũng không biết mình đang nói cái gì.
20 Tiếng ồ ồ của điều hòa cũ kỹ quá lớn đánh thức tôi, không ngủ lại được, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi với tay lấy đồng hồ, vừa đúng mười hai giờ. Nhắm mắt lại suy nghĩ : vừa rồi mấy lần nhỉ? Aiz, ba giờ lửa tình nồng cháy, thậm chí không nhớ nổi chi tiết cụ thể.