1 Edit: Kim Phượng
Minh vương Ngoã Đa Tư tỉnh lại từ một giấc ngủ dài trăm năm thì cảm thấy hình như mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng. Từ trước đến giờ trí nhớ của hắn rất tốt, thế nhưng giờ lại không thể nào nhớ nổi.
2 Điều kiện tiên quyết là nàng có thể lớn lên đến lúc lấy được đầy đủ thần cách, trở thành nữ thần chân chính.
Hắc bào (*) của Ngoã Đa Tư lay động như đôi cánh của cú đêm, im hơi lặng tiếng đi đến chỗ Kha Nhu.
3 Edit: Kim Phượng
Một thiếu niên cao gầy bước ra từ trong rừng cây gần đó. Lưng hắn vác một cây tứ huyền cầm, tay cầm cây gậy xù xì dùng để chăn cừu.
4 Edit: Kim Phượng
Mặt sông cuồn cuộn đục ngầu, dưới mấy ngày mưa to liên tiếp càng lộ vẻ kinh người. Thiếu nữ một mình đứng ở bờ sông, thân hình mảnh khảnh giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt mất, nhưng nàng lại không lộ ra chút vẻ sợ hãi nào, chỉ lẳng lặng chờ đợi cơn sóng bình ổn.
5 Edit: Kim Phượng
Dứt lời, hắn cúi đầu xuống không chút do dự chiếm đoạt đôi môi của nàng, hấp thu hương vị hắn khát vọng đã lâu.
Trong những ký ức kia, Ngoã Đa Tư có thể cảm nhận sâu sắc khát vọng của Hoàng Tuyền đối với Kha Nhu, cùng với đau khổ do dự không dám tiến tới, thiếu niên luôn sợ mất đi thiếu nữ, cho nên chưa từng phóng túng tham lam.
6 Edit: Kim Phượng
Minh giới âm u không thấy ánh mặt trời, nhưng vẫn có ngày và đêm, không phải khắp nơi đều âm hàn lạnh lẽo. Bên cạnh tẩm điện của Minh vương có một suối nước nóng, vì vậy Minh vương sai người xây một tòa cung điện tương thông với tẩm điện của hắn, dẫn suối nước nóng vào cái hồ đá, và còn tạo ra hoa viên trồng những loại hoa cỏ hiếm thấy khiến cho cung điện này có hoa nở khắp nơi, nước chảy róc rách, không giống với những kiến trúc lạnh lẽo âm trầm khác ở Minh giới.
7 Edit: Kim Phượng
"Kha Nhu. . . . . . "
Hắn vô cùng dịu dàng gọi tên của nàng, giống như đó chính là tất cả của hắn, nhưng động tác của hạ thân lại vô cùng cuồng bạo, ‘bành bạch’ không hề ngừng nghỉ, liên tục đánh vào làm cho cái mông mềm mại trắng nõn của nàng cũng trở nên đỏ hồng.
8 Edit: Kim Phượng
Lúc trước khi ở bờ Vong Hà dệt bỉ ngạn thì Mễ Nhi Tháp đã giúp nàng rất nhiều việc, Kha Nhu vô cùng cảm kích vị cô nương đáng yêu này, vì vậy lúc nàng nhìn thấy Mễ Nhi Tháp thì hết sức vui mừng, nhưng rất nhanh, nàng liền phát hiện vẻ mặt Mễ Nhi Tháp không đúng lắm.
9 Edit: Kim Phượng
Tiếng đàn Ngoã Đa Tư đột ngột dừng lại, giây tiếp theo hắn liền đứng ở trước mặt nàng, vươn ngón tay cái ra nhẹ lau vệt nước mắt trên mặt nàng: "Nàng phát hiện?"
Kha Nhu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẫm lệ có ánh sáng hoang mang và chờ mong, nhưng lời nói tiếp theo của hắn lập tức huỷ diệt chút chờ mong của nàng.
10 Edit: Kim Phượng
“Đứa nhỏ này, hừm. . . . . . ”
Địch Mật Thắc sờ sờ tay Kha Nhu, phát hiện ngón tay nàng chai sần, không nhịn được nhăn mày lại, rồi sau đó bằng giọng diệu dịu dàng, nàng nói: “Ở Minh giới nhất định ăn thật nhiều khổ sở phải không? Đừng lo lắng, mẫu thân lập tức dẫn con trở về nhân gian.
11 Edit: Kim Phượng
Cỏ ở bờ Vong Hà mỗi ngày một biến mất, Kha Nhu vẫn bình tĩnh kiên nhẫn đan dệt như trước, còn Minh vương ngày qua ngày đứng nhìn nàng từ xa lại không cách nào bình tĩnh lại.
12 Edit: Kim Phượng
Mùa xuân ở nhân gian, ánh mặt trời rực rỡ, băng bắt đầu tan ra, bên cạnh suối nước róc rách là dải thảo nguyên xanh mượt, đàn cừu trắng đang vây quanh một chỗ kiếm ăn trên đồng cỏ, áo choàng mộc mạc theo bước chân trầm ổn của thiếu niên mà phất phới, đàn cừu vẫn chuyên chú vào đám cỏ xanh ngay trước mắt, không hề bị giật mình.
13 Edit: Kim Phượng
Thiếu niên lấy bàn tay thô ráp áp chế bàn tay nhỏ bé mềm mại của thiếu nữ ở bên người nàng, chuyển động mông eo theo quy luật, đâm thật sâu vào trong cơ thể nàng.