1 Có đôi lúc, có những người, một lần ly biệt là cả đời ngườiNgày cuối cùng của tháng ba, trời đổ mưa, giội mát cho nhiệt độ đầu xuân. Những bước chân bận rộn qua lại trên sân bay, chưa bao giờ ngơi nghỉ.
2 Cố Sơ vẫn hay mơ về quá khứ. Tuy rằng khi tỉnh giấc sẽ lạnh lẽo nhưng nếu dốc sức nắm lấy nhiệt độ trong mơ, đầu ngón tay cô cũng sẽ không quá lạnh. Quỳnh Châu bước vào tháng tư, rất nhiều loài hoa đua nhau nở, cả những loài gọi được thành tên và những loài không gọi tên được.
3 Khi hoàng hôn nhuộm lên vầng mây, phòng cấp cứu của bệnh viện lại nhận thêm bệnh nhân. Tài xế một chiếc container lái xe trong tình trạng mệt mỏi làm lật xe, khiến một chiếc xe du lịch cỡ lớn đâm vào phía sau.
4 Anh ấy quay về rồi. Tiêu Tiếu Tiếu không nêu đích danh “anh ấy” là ai nhưng Cố Sơ biết, “anh ấy” mà cô ấy ám chỉ là ai. Cô đã không còn nhớ sau đó Tiêu Tiếu Tiếu còn nói thêm gì nữa.
5 Cố Tư ngồi im trong góc, mười đầu ngón tay nắm chặt lấy nhau, đôi môi mím lại gắt gao đến tái nhợt. Bên trên con bé mặc chiếc áo sơ mi mỏng, ngắn tay, màu đen, bó khá sát người, kết hợp với một chiếc váy sợi dài màu hồng cánh sen.
6 Cánh cửa đang mở, ánh đèn ngoài hành lang chói mắt hơn trong phòng nhưng đã yếu đi nhiều khi sượt ngang qua bả vai dài rộng của người đàn ông. Anh đứng ngược chiều ánh sáng, bên ngoài ô cửa sổ sát sàn sau lưng là từng mảng đèn đường trơn nhẵn.
7 Lục Bắc Thần không ngồi xuống, chỉ dừng bước khi đi ngang qua Cố Sơ. Anh đứng lệch về sau, phía bên phải cô, xoay lưng về phía cô. Khoảng cách giữa hai người chưa tới một mét, gần tới nỗi khóe mắt Cố Sơ chỉ cần hơi dịch chuyển là có thể bắt được cái bóng sơ mi trắng của anh.
8 Hôm sau là một ngày nắng. Thành phố Quỳnh Châu với khí hậu biển, những ngày nắng vàng rực rỡ luôn khiến người ta yêu mến. Hôm nay Cố Tư không có tiết, cũng hiếm khi Cố Sơ được nghỉ, hai chị em ăn sáng xong cũng không ra ngoài mà ngồi suốt trên sofa trò chuyện.
9 Cố Tư hơi sốt sắng: “Chị Cố Sơ! Lẽ nào chị cũng không tin em?”“Không phải chị không tin em. ” Cố Sơ nhìn con bé, đôi lông mày thanh tú mơ hồ hơi nhíu lại: “Chị chỉ sợ còn có người khác không tin em.
10 Cố Sơ mà cười sẽ khiến người ta cảm thấy như sông băng tan chảy, vạn vật sinh sôi, chí ít thì Cố Tư cho là như vậy. Mỗi lần Cố Sơ cười, con ngươi đen láy lại lấp lánh như sao, lúm đồng tiền thấp thoáng luôn khiến người ta đắm đuối.
11 Ánh trăng luôn là cô đơn, thế nên cũng khiến con người về đêm trở nên cô quạnh. Cái tĩnh mịch để lại sau bao huyên náo luôn vò nát những kỷ niệm trong quá khứ, sau đó trải hết thảy ra trước mặt bạn.
12 “Bắc Thần… Bắc Thần… Vì sao anh không đi cùng em?”“Bắc Thần! Nếu trên đời này chỉ có một người có tư cách sở hữu, thật ra người em hy vọng nhất chính là anh.
13 Trước khi Lục Bắc Thần nhận lời mời, nguyên nhân cái chết của Tiêu Tuyết xuất hiện những bất đồng nghiêm trọng, điều này quả thực là hiếm gặp trong rất nhiều vụ án.
14 Lục Bắc Thần đeo lại găng tay, đi tới trước một dãy máy móc. La Trì không biết anh đang nghĩ gì. Trong phòng thực nghiệm này không có quá nhiều các loại máy móc kiểm tra.
15 Có người gõ cửa, thanh âm dè dặt, lịch sự. “Vào đi!” La Trì lớn tiếng nói, rõ ràng đã bị giật mình bởi tiếng gõ cửa đột ngột vang lên ấy nên có phần không vui.
16 Thứ năm lại bắt đầu mưa. Từng giọt mưa to bằng hạt đậu đập thẳng lên lớp kính thủy tinh như một kẻ đi nhặt nhạnh những cô đơn đang gõ lên cái ấm lạnh trên thế gian khiến lòng người hoảng hốt.
17 Thịnh Thiên Vỹ, chủ tịch tập đoàn Viễn Thăng nổi tiếng trong nước, mấy năm nay làm ăn rất mạnh mẽ, hưng thịnh, không những đẩy mạnh ngành sản xuất lông cừu của Ordos ra toàn thế giới mà còn hợp tác mua bán nguồn năng lượng với nước ngoài, có vị thế không thể xem thường.
18 Ánh nắng sáng đến chói mắt, mặc sức tung hoành trong ngày xuân. Những cây ngọc lan trong vườn trường đều đã nở hoa, từ xa nhìn lại dịu dàng như đầu cành đọng tuyết trắng.
19 Rõ ràng Lục Bắc Thần đang định ra ngoài. Áo phông cùng chiếc quần thoải mái, xem ra anh sắp tới phòng tập thể hình. Giờ đây, chỉ cách một cánh cửa mà như đã cách cả mấy đời.
20 Lục Bắc Thần đợi cô lên tiếng, cực kỳ nhẫn nại. Con số phía trên thang máy đang thay đổi từng nét một nhưng không gian giữa anh và cô lại như đang ngừng lặng.