1 Biểu ngữ tiêu điều, tòa nhà cũ nát, có thể thấy được đây từng là nơi phồn vinh, nhưng giờ phút này, ở đây chỉ có cỏ dại mọc um tùm, gần nửa thân người, lại quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi làm cho người khác có cảm giác lạnh lẽo tận trong tim.
2 Tần Vi Nhiên cảm thấy rất lạnh, loại cảm giác này khiến cô cảm thấy rất kỳ diệu. Ở mạt thế, toàn cầu nóng ấm, đã không có xuân hạ thu đông. Đối với tri thức về xuân hạ thu đông, bọn họ chỉ có thể cảm nhận trong sử sách.
3 Âm nhạc vẫn tiếp tục, mấy người đang dùng cơm lại yên lặng, không còn tiếng va chạm giữa bát đũa. Thật lâu sau, một âm thanh vang lên: “Các con tính ăn nói thế nào với Lam gia.
4 “Đại tiểu thư. Đã đến giờ dùng bữa sáng. ” Người hầu cung kính đặt bữa sáng xuống, rồi lui về đứng bên cạnh giường. Tần Vi Nhiên nhu nhu ánh mắt, ngồi dậy.
5 Tần Vi Nhiên bình tĩnh nhìn vẻ mặt của ba người, trong lòng chỉ cười nhạt. Chỉ sợ bọn họ đợi không kịp muốn mở tiệc chúc mùng, muốn nghe tin cô chết, rồi muốn chiếm lấy tài sản của cô.
6 Cậu bé nhìn cô, cười nhạt: “Tôi nghĩ em là dã thú. ”Tần Vi Nhiên hồ nghi nhìn cậu, thấy cậu thu đao lại, cũng tạm thời tin lời cậu. Dù sao, cậu cũng đã bỏ lỡ cơ hội giết cô tốt nhất, hơn nữa, Tần gia muốn giết cô thì cũng không nên mướn một sát thủ nhỏ như vậy, xem ra cô cũng quá căng thẳng rồi.
7 Đột nhiên, cậu hỏi cô: “Em có vũ khí gì?”“Một chủy thủ. ”“Em chỉ dựa vào một cây chủy thủ mà tới đây sao?”“Vốn là có hai quả lựu đạn, nhưng dùng hết rồi, còn một cây đao, chắc là đang ở trong bụng mãng xà.
8 Cậu bé nhìn thấy Tần Vi Nhiên, hiển nhiên là sửng sốt một chút. Tần Vi Nhiên biết thân thể này tuy rằng nhỏ yếu, nhưng lại có khuôn mặt xinh đẹp, lớn lên khẳng định là mỹ nữ.
9 Đại sảnh biệt thự Tần gia, tính cả Tần Phi Nhiên, toàn bộ đều đông đủ. Lúc này, Tần Phi Nhiên dang hát một bài hát thiếu nhi mới học, khiến cho đám người Tần gia cười ha ha không ngừng.
10 Tất cả đều nằm trong suy tính của Tần Vi Nhiên. Tần gia cho dù có nghi ngờ nhưng cũng sẽ không dám nói ra. Tần Vi Nhiên đương nhiên không ngại. Chuyện cô muốn giải quyết mà không cần suy tính gì cho Tần gia.
11 Lúc Lam lão gia rời khỏi, Tần Vi Nhiên rõ ràng nhìn thấy tất cả mọi người trong Tần gia đều thở phào nhẹ nhỏm, hiện nhiên là bọn họ sợ Lam lão gia nhìn ra manh mối gì đó, sẽ mang Tần Vi Nhiên đi, từ nay về sau cắt đứt quan hệ với Tần gia bọn họ.
12 Sau khi Lam Hà Sinh nhìn đao pháp của Tần Vi Nhiên thì không còn nói tiếng nào nữa. Tần Vi Nhiên đuổi tài xế của Tần gia đi, sau đó nhờ tài xế Lam gia chở cô ra ngoài, nói là muốn thừa dịp trước khi đi, muốn đi chơi một chút.
13 “Tiểu thiếu gia, đây là tư liệu cậu muốn. ”Đoàn xe Porsche xa hoa chạy trên đường dừng ở ngã tư dẫn đến hàng trăm ánh mắt. Ai cung không biết, đoàn xe xa hoa như vậy, bên trong, chỉ có một cậu bé mà thôi.
14 Trong rừng cây thâm sơn, mấy bóng dáng mặc trang phục rằn ri điên cuồng xuyên qua. Bọn họ giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, vừa chạy vừa xem xét. “Tôi cảnh cáo các cậu, nhiệm vụ lần này nhất định là tôi thắng.
15 Nhiệm vụ lần này vô cùng đơn giản, phá vỡ trở ngại, lấy được quyển trục (không biết là gì), sau đó tiêu hủy. Thật sự, nhiệm vụ lần này cũng không phải chướng ngại.
16 Một giờ sau, một chiếc xe Mercedes ngừng lại trước mặt Tần Vi Nhiên. Cửa xe mở ra, hai người bước xuống xe. Tuy rằng đã trải qua mười lăm năm, nhưng chỉ cần liếc mắt, Tần Vi Nhiên cũng nhận ra hai người này chính là Vương Mãnh và Vương Lực.
17 Tần Vi Nhiên khẽ cau mày, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông đang thu hút tầm mắt của tất cả mọi người, hắn đã nghiêm trọng quấy rầy đến hứng thú mua xe của cô.
18 Sắc mặt Tần Vi Nhiên khẽ biến, ánh mắt cũng thay đổi. Cô không muốn so đo, nhưng không có nghĩa cô chịu bị vũ nhục. Nâng mâu, ánh mắt sắc bén Tần Vi Nhiên nhìn Hoàng Phỉ Phỉ.
19 Phó Vân trở lại nhà họ Phó, tùy ý cởi áo khoác. Ninh Toa hiểu ý, lập tức lấy lễ phục trên giá mặc vào cho Phó Vân. “Yêu, mặc bảnh bao như vậy, con gái nhà nào xui xẻo tám đời bị anh coi trọng vậy?”Phó Vân cả mắt cũng chưa nâng, bạc môi khẽ mở: “Về khi nào?”“Sáng nay.
20 Biệt thự Tần gia. Tần gia là gia tộc quân sự, hôm nay mời tới toàn là các nhân vật nổi tiếng. Đám người Tần Ngạo Thiên đứng trước của, nghênh đón mỗi vị khách tiến vào.