1 Nơi này là đâu?Lắc lắc đầu óc có chút mê mang, Minh Phong hơi choáng váng ngồi dậy. Ý thức còn bị vây trong trạng thái mông lung, cậu không biết mình đang ở đâu.
2 Trải qua thêm một khoảng thời gian rất lâu để giải thích cùng các hình ảnh chụp được từ vệ tinh, Minh Phong cũng có chút hiểu biết về thế giới này. Tinh cầu này cơ hồ có tất cả sinh vật như địa cầu, mặc dù có vài điểm biến dị.
3 Mười năm cũng đủ để làm rất nhiều chuyện. Bội La đã bố trí đủ vệ tinh giám thị cả tinh cầu này, trừ bỏ một ít địa điểm đặc biệt thì tinh cầu này không có nơi nào thoát khỏi ánh mắt của Bội La.
4 Bất đồng với trước kia, lần này Minh Phong vừa sử dụng công năng truyền tống ra bên ngoài thì lập tức mất đi ý thức. Lúc tỉnh lại, cậu phát hiện mình đã rời khỏi căn cứ, chuẩn xác là đang nằm trên nhánh cây ấy chục mét.
5 Thẳng đến khi gắng gượng đã dựng thẳng của Phong Hổ áp sát Minh Phong, bắt đầu chậm rãi cọ xát, Minh Phong mới tỉnh táo lại, cảm thấy vật lửa nóng thật lớn kia cứ dán chòng chọc vào cánh mông mình, người lạnh lùng như Minh Phong cũng nhịn không được bắt đầu thở gấp, bàn tay to trên mông cứ vuốt ve mang tới từng đợt tê dại, theo động tác ngày càng táo bạo của Phong Hổ, Minh Phong cũng ngày càng khó bảo trì lí trí.
6 ***ma pháp thuấn phát: phóng ra trong chớp mắt*****Minh Phong ngồi dưới đất, hai tay đặt bên đan điền. Chậm rãi vận hạnh nội lực trong cơ thể, sau 36 vòng Minh Phong đã có thể thoải mái khống chế nội lực, để nó tự do vận chuyển trong cơ thể.
7 Lúc tỉnh lại, Minh Phong lấy đồng hồ ra xem, phát hiện mình hôn mê khoảng 10 tiếng. Ngồi dậy xếp bằng, vận công. Chỉ vận hành một vòng thật ngắn. “Bội La, ta thành công.
8 Đối với loại ‘thịt đá’ kia Minh Phong thực sự không muốn cắn chút nào, nó tuyệt đối là khiêu thách lớn với răng nanh của cậu. Dù sao cho dù không nhóm lửa nấu cơm cũng có dịch dinh dưỡng Bội La gửi tới, cậu làm gì phải miễn cưỡng chính mình.
9 Phong Hổ không chịu nổi nhắm mắt lại, trời ạ! Thực sự quá kích thích!Y cảm giác được, Minh Phong thực trúc trắc nhưng lúc cậu ngậm mình vào miệng, cảm nhận được sự ẩm ướt cùng ấm áp trong khoang miệng, y thực sự không thể khống chế được.
10 Phong Hổ có chút vô lực nhìn Minh Phong mặt lạnh đi qua đi lại lớp kết giới như một đứa con nít—— hành vi cùng vẻ mặt của Phong Phong chênh lệch cứ như mặt nước sông và biển vậy.
11 “Đang cười gì đó?”Phong Hổ đã thoát ra khỏi cảm xúc rung động cùng kinh hỉ phát hiện vợ yêu của mình đang vùi đầu vào ngực mình cười vui vẻ, liền quan tâm hỏi một câu.
12 Một phen kéo bỏ mảnh da thú quấn bên hông, đồng thời cũng không quên da thú trên người Minh Phong. Hai người cứ vậy trần trụi áp vào nhau, thân hình trắng nõn cùng ngăm đen tạo thành sắc thái đối lập, cảm giác da thịt bóng loáng tiếp xúc làm nam tính kiêu ngạo của Phong Hổ lập tức gắng gượng dựng lên, phần đỉnh không thể kiềm chế nhẹ nhàng đụng vào phần giữa hai chân Minh Phong.
13 “Đây là bầu bạn của ta, Minh Phong, trong vòng một năm đã có thể đạt tới trình độ hóa lỏng năng lượng như ta a. ” Phong Hổ kiêu ngạo khoe bầu bạn với nhóm đồng bạn.
14 “Chúng ta không cần tách ra, để tránh gặp phải nguy hiểm. ”Trừ bỏ Minh Phong, ma pháp sư ở thế giới này vẫn còn rất yếu ớt. Trong tình huống không có chiến sĩ bảo hộ, nếu gặp phải ma thú hệ phong am hiểu tốc độ sẽ rất nguy hiểm.
15 Cho dù đường dài cỡ nào cũng có lúc đến đích, hơn hai mươi ngày sau, tám người bước chân vào lãnh địa bên cạnh. “Chờ một chút. ” Cản Minh Phong đang định đi tới trước, Phong Hổ quay đầu lại nói với mọi người: “Nơi này có lẽ đã bắt đầu tiến vào lãnh địa của hỏa trư tộc.
16 Cái này chính là chúng nhân thập sài hỏa diễm cao, rất nhanh, mọi người thêm thắt một chút kế hoạch đã được vạch ra. Đường ranh giới hai tộc không có người sinh sống, vì thế bọn họ có thể nhanh chóng hoàn thành bẫy rập.
17 “A a, thật là vô dụng, thế nhưng bị người ta làm đến hôn mê. ” Suy nghĩ dần dần tỉnh táo lại, Minh Phong vô lực nằm trên da thú. Phong Hổ vẫn còn ngủ say sưa bên cạnh, có lẽ đã quen có sự tồn tại của mình, cho dù mình tỉnh lại nam nhân có tính cảnh giác rất cao này vẫn không hay biết.
18 ***cẩu kỷ là 1 vị thuốc đông y*****Mở to mắt, trời đã sáng tỏ. Một gương mặt đột nhiên xuất hiện trước mắt, nhưng khoảng thời gian này Minh Phong đã quen lúc mình thức giấc sẽ nhìn thấy gương mặt này.
19 “Chúng ta tới đây. ” Lạc Âu khoát tay Phong Báo, cười tủm tỉm đứng trước mặt hai người. “Ta làm lẩu, mọi người tới đây ta chỉ cách ăn a. ”Minh Phong chỉ mọi người cách ăn lẩu, nhưng vì Lạc Âu cùng Phong Báo không biết dùng đũa nên Minh Phong dứt khoát làm ỗi người một cái muỗng trúc, bỏ thịt cùng rau vào muỗng, sau đó để trong nồi lẩu một chút cho thịt chín lấy ra nhúng nước chấm rồi ăn là được.
20 Một hồi lâu Minh Phong chui ra khỏi lồng ngực Phong Hổ, hốc mắt hồng hồng. Phong Hổ giả vờ không thấy, tuy không biết vì sao nhưng liên tưởng tới chuyện Minh Phong nói trước đó, y đại khái cũng cảm giác được một chút.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 37