1 "Ôi. . . Híss! Cái quái gì mà đau vậy!" Quân Khanh mở to đôi mắt mông lung , đại não còn chưa phản ứng được chuyện gì xảy ra, cảm giác tê dại, đau đớn đã lan khắp toàn thân, nàng trì độn còn không kịp làm ra phản ứng gì, liền nghe truyền đến bên người một tiếng quát lớn.
2 Lại đây?
Quân Khanh vừa nghe thấy lời ấy, không khỏi nhíu nhíu mày, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh ngổn ngang, nhưng lại cảm thấy không thể bắt được điểm then chốt nào.
3 Ngày thường nàng tuy có hơi phóng túng, nhưng ít nhất cũng là người coi trọng mặt mũi. Cái người giống như công chúa này thật sự muốn tìm đường chết. Mới vừa xuyên việt tới liền bị người khác chỉ thẳng mặt mà mắng, mắng nàng không biết liêm sỉ, bây giờ lại thêm một câu không biết phân biệt.
4 "Van cầu ngươi. . . Van cầu ngươi, đừng giết ta. . . Đừng giết ta. . . A! Chỉ cần. . . Chỉ cần, ngươi không giết ta, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được! Cướp tiểu mỹ nhân tùy ngươi lựa chọn, tài bảo tùy ngươi lấy, không không không, đừng có giết ta!"
"Ha ha ha! Các ngươi nghe cái tên hoàng Mao tiểu tử* ăn nói lung tung này.
5 Hừ, nói cho cùng, hôm nay tất cả những thứ này! Nhìn cứ như là một cuộc ám sát bất ngờ, nhưng có một số người lại vô tình mà đem nàng cuốn vào bên trong cuộc chơi này.
6 "Lạch cạch" "Lạch cạch "
Quân Khanh không kiên nhẫn nuốt một ngụm nước bọt, một tay cầm quạt long vũ chống càm, chính là đang nghĩ ra trăm phương ngàn kế các loại nhìn trộm, trong lòng yên lặng cầu khẩn, đến đây đi, mỹ nhân, quay qua đây! Quay qua đây, gia liền cưới ngươi!
Đúng, chính là cưới! Quân Khanh ta đây nhất định là phải đem cái người đẹp đến tuyệt thế này thu vào rồi.
7 Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua lớp sương sớm, chiếu sáng một góc nào đó ở Phủ Tả tướng của Thiên Diệu đế kinh.
"Tiểu thư, tiểu thư! Việc lớn không tốt rồi!" Trên mặt Thúy nhi lúc này có một vết đỏ to bằng lòng bàn tay , tràn ngập kinh hoảng, lảo đảo từ bên ngoài chạy vào.
8 A, rất tốt!
Xưa nay quan niệm của Quân Khanh đều là người không xâm phạm ta, ta không xâm phạm người, nếu người phạm ta, nhổ cỏ tận gốc!
Lần nay, nàng chỉ mới ra tay phủ đầu thôi! Những người này đã từng đối xử như thế nào với nàng trong mười sáu năm qua, nàng sẽ thay mặt thân thể này từ từ đòi lại tất cả!
"Thế nào? Ngay cả đích nữ Phủ Tả tướng to lớn như vậy mà mọi người cũng không nhận thức được sao?" Khí thế đó quả thực đúng là không giận tự uy, ánh mắt lạnh lẽo đó thật đúng là thần thái của người lâu năm đứng trên vị trí cao.
9 "Cha, ngài làm sao vậy? Tức giận sẽ hại thân nha, nếu mà để thân thể Ngài bị tổn thương. Thì Ngài nói thử xem, cái Phủ Tả tướng to lớn này mà không còn cái vị đường đường chính chính được gọi là gia chủ nữa thì phải làm thế nào bây giờ?" Quân Khanh lạnh lùng liếc nhìn người đang ngồi ở trên cao kia, đối với mấy câu nói lúc nãy dường như không hề nghe thấy, chẳng thèm để ý mà đi vào trong phòng chính.
10 "Trong lòng phụ thân không phải đã sớm có đáp án rồi sao, sao còn phải hỏi ta? Không phải quá thừa à?" trong lòng Quân Khanh khinh bỉ, ánh mắt lộ vẻ trào phúng, đối với chuyện này cũng không thèm trả lời, lại quăng nó ngược trở về.
11 Thời điểm hai người Quân Khanh lần thứ hai đi trên đường , trong phút chốc Quân Khanh cảm giác giống như là đang mơ.
Chà chà, quả nhiên mình không thể ở lại cái chỗ chướng khí mù mịt đó được, không khí tự do tự tại vẫn thích hợp với mình hơn.
12 "Không không không! Gia. . . " Tư Đồ Không nhìn vẻ mặt Quân Khanh giống như muốn ăn thịt người thế kia, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, cắn răng, lời nói trái lương tâm hắn thật không thể nói ra được ah, nhưng mà.
13 "Quá đáng?" Quân Khanh cuối cùng cũng buông đôi đũa trong tay xuống đặt bên cạnh cái chén, ánh mắt giống như không hề để ý từ trên người Thúy nhi xẹt qua
Thúy nhi bất giác cảm thấy hoảng hốt, ánh mắt hoang mang, mở miệng đang định giải thích gì đó, nhưng Quân Khanh đã đứng lên, cho đến lúc đi lướt qua nàng, chậm rãi đi xuống lầu.
14 Cứ thế, hắn dứt khoát lấy tay khoát lên vai Quân Khanh, bộ dạng vô cùng khoe khoang.
Nhưng không ngờ, đột nhiên, giống như có một đạo ánh mắt vô cùng lạnh lẽo trên người hắn.
15 Cung Túc Dạ sau khi nghe nàng trả lời, hiển nhiên cũng không dễ dàng tin tưởng.
Hắn không thể không nhận ra được, một khi con mèo đã duỗi ra móng vuốt để cào người, thì làm sao có thể dễ dàng thu hồi như vậy.
16 Edit:khongkhong23
Mà đến với Hoa Lầu, tựa như khi nói đến đại cô nương Thúy Nhi dù cho là đang mặc nam trang được mua từ tiệm may hẳn hoi, nhưng chỉ cần nàng vừa giơ tay nhấc châ vẫn lộ ra tư thái của một vị cô nương.
17 Edit: khongkhong23
Chỉ trong chốc lát, tiếng ồn dưới đài giảm đi không ít.
Lý ma ma khá là hài lòng nhìn Bích Thanh một chút, đều do nàng làm, tại thời khắc mấu chốt trái lại biết làm thế nào để giả vờ hoảng sợ, không hổ là người mà mình đã dạy dỗ ra, cũng thật sự là một nhân tài có thể tạo.
18 "Khặc, chủ nhân. . . "
"Tiến vào!"
Cung Túc Dạ lạnh lùng lên tiếng, Diệc Bạch đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, tay đột nhiên dừng lại, không phải chứ? Chủ nhân tốc độ thật sự nhanh như vậy ?
"Chủ nhân!" Diệc Bạch vừa bước vào phòng, vẫn không kiềm chế được bản tính, nhìn nhìn chung quanh.
Thể loại: Nữ Cường, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50