1 Có cơn gió lướt qua sườn đồi, mang theo mùi hương thơm mát từ những nương chè xanh thẳm.
Thiếu nữ có nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt long lanh như làn nước mùa thu.
2 Tiểu Sam Tử ngày ngày hầu hạ ta rất ân cần. Mặc dù nàng luôn nghiêm khắc nhắc nhở ta về hình tượng của một Hoàng đế, nàng vẫn là người đối xử với ta tốt nhất ở trong chốn cung đình này.
3 Miệng lưỡi của đám cung nhân nội thị thật là ghê gớm.
Sáng hôm sau, ta dậy rất sớm để chuẩn bị cho ngày tuyển tú. Tối qua, Tiểu Sam Tử bị ta dày vò, dằn vặt cả đêm chỉ vì biểu hiện kỳ lạ của Thừa tướng.
4 Tiểu Sam Tử giận ta. Đây là lần đầu tiên nàng ấy giận ta. . .
Sau chuyện hôm đó, đường đệ ta trốn biệt trong phủ, không thèm ló mặt ra ngoài, dù chỉ một bước.
5 Ở cùng với nhau nửa năm, ta đột nhiên phát hiện, hóa ra mỗi người đều có nỗi niềm riêng.
Hiền phi tỷ tỷ có một tình yêu vĩnh viễn không nói nên lời với người sư phụ hơn mình 8 tuổi.
6 Đợt tuyển tú cuối cùng vào hai ngày trước khi người của Đông Linh sang. Từ sáng sớm, ta đã nhận được tấu chương xin nghỉ tạm thời của Chu Dật Ninh để về quê lo gia sự.
7 Trương Sinh. . . ?
Đông Phương Anh Anh nhìn sắc mặt kỳ quái của ta. Nàng ta vội nói, “À không không, Trương. . . Trương Minh!”
Vậy thì ổn.
Nếu Chu Dật Ninh biết ta gọi hắn là Hằng Nga, hắn sẽ trù ẻo ta đến chết mất.
8 Thì ra mọi chuyện là như vậy.
Đông Phương Trường Huân có một vài đệ tử, nghe đâu dạy cả võ công và y thuật. Đại đệ tử Lãnh Du Hàn, nhị đệ tử Vũ Hạo Thiên, tam đệ tử Trang Uyển Như, tứ đệ tử Tư Đằng Niệm.
9 Sau khi trở về từ ngày hôm ấy, Phương Niệm Vũ cứ bám riết lấy ta.
“Tỷ tỷ à, đệ đệ của tỷ thật tuấn tú!”
“Tỷ tỷ à, muội nghĩ là muội thích huynh ấy rồi!”
“Tỷ tỷ, tuy huynh ấy trừng mắt rất đáng sợ, nhưng huynh ấy vẫn có khí chất!”
Ta thật muốn lấy vải nhét vào mồm nàng ta.
10 Màn trướng buông lơi. Mùi hương trà thơm thoang thoảng, ta bất giác nhớ quê nhà.
Đột nhiên, ta thấy mình hiểu ra một vài điều. . .
Hằng Nga mà ta hằng mong đợi luôn ở bên ta, hắn ở bên ta, đúng nghĩa một “Hằng Nga”.
11 Từng người một lần lượt xuất giá, còn Hiền Liên Công chúa như ta thì phải làm sao?
Chu Dật Ninh đáng chết! Ta sớm đã là người của hắn, phủ đệ cũng có chỗ cho hắn ngủ, thậm chí hắn còn thường xuyên trèo vào khuê phòng của ta.
12 Ngày hôm ấy, Bảo Thân vương đưa Vương phi về thăm quê nhà.
Đông Phương Anh Anh chạy tới chỗ ta chơi cả ngày, báo hại Bảo Thân vương và tên Thừa tướng họ Chu phải than ngắn thở dài.
13 Kiếp trước, ta chỉ biết có mỗi cái tên Hoa Tịch Tuyết.
Hoa Tịch Tuyết ở vùng đồi trà, Hoa Tịch Tuyết là một thôn nữ.
Và. . .
Hoa Tịch Tuyết ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình.
14 Lúc ta mở mắt cũng là lúc tiếng khóc oe oe chào đời của con trẻ cất lên. Bà đỡ luôn miệng nói, “Chúc mừng Thừa tướng, Công chúa đã hạ sinh một công tử và một tiểu thư.
15 Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Ta tên là Đàm Quân, con trai duy nhất của phụ hoàng và mẫu thân. Năm ta lên tám tuổi, mẫu thân buộc phải để ta về cung, kế nghiệp phụ hoàng.
16 Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Mùa gió lạnh vừa kết thúc, Đông Linh nghênh đón vị Hoàng tử thứ mười bốn chào đời.
Huệ Quý phi vì sinh hạ Tiểu Hoàng tử khi tuổi tác đã cao, bệnh nặng rồi mất sớm.
17 Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Nếu có ai hỏi về người quan trọng nhất trong cuộc đời ta, ta sẽ đáp rằng: Người đầu tiên chính là sư phụ, người cuối cùng chính là phu nhân ta – Tiểu Ly.
18 “Vương gia! Hoàng thượng phái người tới hỏi, khi nào thì Vương gia mang thần cung tới?”
Ta ngẫm nghĩ một hồi. Hoàng huynh vội quá, mới có sáu tháng, thần cung đâu có dễ tìm?
“Báo lại cho nội giám, ta cần thêm một tháng nữa.
19 Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Từ lúc rời khỏi đồi trà, trở về kinh thành học tập, Chu Dật Ninh chưa từng quên tiểu cô nương đó.
Hắn thích đùa nghịch cùng nàng, cướp lá trà trong tay nàng, sau đó sẽ nhìn khuôn mặt trắng trẻo đỏ lên vì giận của nàng, lè lưỡi trêu chọc nàng.
20 Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Từ lúc rời khỏi đồi trà, trở về kinh thành học tập, Chu Dật Ninh chưa từng quên tiểu cô nương đó.
Hắn thích đùa nghịch cùng nàng, cướp lá trà trong tay nàng, sau đó sẽ nhìn khuôn mặt trắng trẻo đỏ lên vì giận của nàng, lè lưỡi trêu chọc nàng.