1 Chương 1: Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ Giữa hàng ngàn vạn người, gặp được người ta muốn gặp, giữa hàng ngàn vạn năm, trên con đường mênh mông hoang hoải bất tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước, tình cờ gặp nhau cũng chỉ có thể khẽ khàng nói một câu: “Ồ, chàng cũng ở đây ư?”.
2 Chương 2: Người đẹp quay lưng giả vờ giận dỗi Ta muốn chàng biết rằng, trên thế gian này luôn có một người đang chờ đợi chàng, bất kể là khi nào, ở đâu, dù thế nào đi nữa chàng cũng phải biết rằng, luôn luôn có một người như vậy.
3 Chương 3: Cố nhân bỗng dưng thay lòng “Sống chết hay cách xa, nguyện cùng chàng thề ước, nắm tay chàng thân thuộc, gắn bó tới bạc đầu” là một trong những bài thơ bi ai nhất.
4 Chương 4: Ủ mối tình sâu giữa gió sương Đối với nhiều người, tám năm, mười năm chẳng qua chỉ là việc trôi qua giữa những kẽ ngón tay; nhưng đối với một số người, ba năm, năm năm có thể là một đời một kiếp.
5 Chương 5: Nước mắt tình yêu khi li biệt Thất vọng, đôi khi là một loại hạnh phúc dù hạnh phúc này có chút buồn đau, bởi có đợi chờ mới có thất vọng, bởi có yêu, nên mới đợi chờ.
6 Chương 6: Sao nàng nỡ lòng bội bạc Ái tình vốn chẳng có gì phức tạp, quanh đi quẩn lại chẳng qua chỉ có ba chữ, nếu không phải là “Ta yêu chàng”, “Ta hận chàng”, thì là “Thôi bỏ đi”, “Chàng ổn không”, “Ta xin lỗi”.
7 Chương 7: Mưa đêm chuông vắng chết không oán Lửa tình không nên để bùng cháy. Bùng cháy rồi, những hồi ức đẹp đẽ nhất cũng sẽ hóa thành hư vô. Nếu chúng ta không thể trùng phùng, thì có lẽ ta còn có thể mang đi mọi nhớ nhung, cố chấp của chàng, cho đến ngày thân xác này trở nên già cỗi.
8 Chương 8: Như chim liền cánh như cây liền cành Trái tim chàng là chân trời góc bể của ta, nên ta chẳng thể đi xa hơn được. Cuộc đời này, đôi ta ngao du nơi góc bể chân trời, không phải là dạo chơi nửa vòng trái đất, mà là mãi mãi bên nhau giữa chốn nhân gian.
9 Chương 9: Ai hiểu thấu gió tây lạnh lẽo cô liêu Nếu tình cảm và năm tháng cũng có thể nhẹ nhàng xé vụn, ném xuống biển khơi, vậy thì từ giờ tình ý của ta chỉ đành trầm mặc nơi đáy biển.
10 Chương 10: Tình này đã thành hồi ức Nếu hồi ức là thứ có mùi vị, thì sẽ là mùi thơm của gỗ đàn hương, ngọt ngào mà vững chắc, giống như nhớ rõ những vui tươi, say đắm và buồn thương, lại tựa như quên hết mọi nỗi ưu sầu.
11 Chương 11: Bây giờ mới kể lỗi lầm ngày xưa Khi thời gian qua đi, chúng ta sẽ lãng quên người mình đã từng hết lòng yêu thương che chở, quên đi sự dịu dàng của hắn, quên đi tất cả những việc hắn đã làm vì mình.
12 Chương 12: Mây xuân thổi tan rèm trúc mưa Tại sao phải khổ sở đau đớn để lãng quên một người, thời gian dĩ nhiên sẽ khiến chàng quên hết. Nếu thời gian không thể khiến chàng quên đi người mà chàng không nên nhớ, thì năm tháng đã qua của chúng ta sẽ còn ý nghĩa gì nữa đây? Dung Trần Tử ở bên thành giếng đợi không thấy Hà Bạng lên, mà lại thấy một người mà hắn tuyệt nhiên không thể ngờ tới.
13 Chương 13: Đa tình khổ hơn vô tình biết bao Nếu ta không yêu chàng, thì ta sẽ không phải nhớ mong chàng, sẽ không phải ghen tị với những người con gái ở bên cạnh chàng, cũng sẽ không mất đi lòng tự tin cùng dũng khí đấu tranh.
14 Chương 14: Tiếc rằng duyên trần dễ đứt Duyên nở duyên tàn, duyên mỏng duyên sâu, không phải là thứ chúng ta có thể khống chế được. Thứ chúng ta có thể làm chính là khi gặp được nhân duyên hãy trân trọng từng khoảng khắc ngắn ngủi được ở bên nhau.
15 Chương 15: Hồn như liễu rủ tàn bởi gió sương Trên thế gian này, khoảng cách xa xôi nhất không phải là giữa sự sống và cái chết, cũng không phải là mỗi người một phương, mà chính là khi ta đứng ngay trước mặt chàng, nhưng chàng lại không biết rằng ta yêu chàng.
16 Chương 16: Hương tan chăn lạnh ngọn đèn tàn Cùng là một người, nhưng sẽ không bao giờ đem đến cho ngươi cùng một nỗi đau. Khi chàng làm tổn thương ngươi hết lần này đến lần khác, vết thương rồi sẽ thành quen, cảm giác sẽ trở nên tê liệt, bất luận là bị chàng làm tổn thương bao nhiêu lần, thì nó sẽ mãi mãi không bao giờ đau đớn bằng lần đầu tiên.